Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 90
Cập nhật lúc: 2025-03-30 23:31:28
Lượt xem: 52
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7KjPjkLZs8
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu phát bài thi, tôi gọi đến tên ai, thì em học sinh đó lên bục giảng nhận bài."
"Tô Trà."
"Cận Tùng."
...
Đám học sinh phía dưới đều sợ ngây người.
Dựa theo thói quen của Vương Lệ Quyên, bình thường khi phát bài thi, cô ta hay phát theo trình tự thành tích từ cao đến thấp.
Vừa rồi, nếu bọn họ không nghe nhầm thì người đầu tiên được cô Vương gọi tên, chính là... Tô Trà!
Nói cách khác, trong cuộc thi mô phỏng lần này, thành tích của Tô Trà còn cao hơn cả Cận Tùng. Thành tích của cô tốt hơn Cận Tùng cũng đồng nghĩa với việc, điểm ngữ văn của cô đứng nhất khối.
Ôi trời ơi, sao mà lợi hại quá vậy.
Sau đó, đợi đến khi bảng tin của trường dán bảng xếp hạng thành tích cuộc thi, tất cả các học sinh lớp 11-1 vội vội vàng vảng chạy về phía bảng tin. Sau khi xem xong, cả người đều hoảng hốt.
Tô Trà, thật sự giành hạng nhất.
Người ta không chỉ cao hơn Cận Tùng mỗi môn Ngữ văn thôi đâu, tổng điểm của người ta cũng cao hơn Cận Tùng kia kìa. Nói cách khác, lần này, người giành được hạng nhất khối, chính là Tô Trà.
Không những thế, Trầm Nghiễm còn chen vào top năm người có thành tích tốt nhất khối nữa.
Ôi chao, cuối cùng bọn họ cũng hiểu được cái gì gọi là ngọa hổ tàng long rồi. Trường trung học phổ thông số hai thị trấn, đúng là ngọa hổ tàng long mà.
Không nói người khác, đến cả Trầm Nghiễm - người lọt vào top năm khi nhìn thấy thành tích của mình cũng cảm thấy vô cùng sửng sốt. Đặc biệt là cái cột tổng điểm kia, tổng điểm lần này cao hơn lần thi trước của cậu ta tận tám điểm.
Lần trước cậu ta kém Tô Trà mười tám điểm, lần này chỉ kém cô có năm điểm mà thôi.
Trong khoảng thời gian này, cậu ta đi theo Tô Trà học được không ít phương pháp học tập của cô, đề bài nào cậu ta không biết làm thì sẽ cầm đến hỏi Tô Trà luôn, có thể nói là lấy được rất nhiều lợi ích.
Khi Cận Tùng biết bản thân chỉ đứng thứ hai thôi, cậu ta cũng vô cùng sững sờ. Cậu ta chỉ cho rằng thành tích toán học của Tô Trà tốt thôi, không ngờ rằng thành tích những môn khác của Tô Trà cũng tốt như thế.
Chẳng qua, cảm giác được so tài với kì phùng địch thủ, cũng không tệ lắm.
Lần sau, cậu ta nhất định sẽ thắng Tô Trà.
Tô Trà không hề hay biết chút gì về loại suy nghĩ này của Cận Tùng, cho dù có biết thì đoán chừng cô cũng không để trong lòng làm gì. Cô không hề có quá nhiều chấp niệm đối với vị trí hạng nhất khối, dù sao thì thắng bại của nhà binh cũng chỉ là chuyện bình thường thôi.
Sau trận đánh ở trường trung học phổ thông số hai, lần này khi đến trường trung học phổ thông số một, Tô Trà cũng một trận thành danh.
Bên kia, trường trung học phổ thông số hai trên trấn trên.
Tin tức về cuộc thi bên trường trung học phổ thông số một bên kia cũng được truyền đến trường trung học phổ thông số hai bên này, dù sao thì cũng là học sinh của trường trung học phổ thông số hai đến đó học dự thính, lúc này hai người họ lại mang lại thể diện cho trường trung học phổ thông số hai, khiến trong lòng Tống Minh vui như nở hoa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-90.html.]
Ha ha ha, cảm giác này, sung sướng quá đi mất.
Trong phòng học của lớp mười một nào đó, Tô Vận cũng nghe được tin tức về thành tích ở trường trung học phổ thông số một của Tô Trà, cả người cô ta vô cùng mất kiên nhẫn.
Tô Trà, Tô Trà. Đi đến chỗ nào cũng nghe thấy người ta bàn luận về Tô Trà.
Tô Trà có gì đặc biệt hơn người cơ chứ? Học giỏi, thành tích tốt thì có lợi ích gì đâu, ở đời sau cũng có không ít người tốt nghiệp đại học rồi mà vẫn phải về quê nuôi lợn đấy thôi.
Thành tích tốt thì có thể không cần ăn không cần uống à?
Cô ta khẽ lẩm bẩm, chờ cô ta kiếm được nhiều tiền rồi, Tô Trà là cái thá gì đâu.
-----
Ở đội vận chuyển, Tô Thắng Dân vừa mới đánh xe về. Vừa về đến nơi, ông đã gặp một đồng nghiệp đến tìm mình.
"Thắng Dân, đến đây nào, đến đây nào, chúng ta nói chuyện này." Đồng nghiệp kia nhìn Tô Thắng Dân bằng ánh mắt thần bí.
"Chuyện gì thế? Tôi vừa mới về, nếu anh có chuyện gì thì chúng ta nói luôn ở đây đi. Nhìn dáng vẻ thần bí đó của anh, có phải lại kiếm được tiền rồi không?" Tô Thắng Dân cười ha ha trêu chọc.
"Ôi ôi, đúng là chuyện tốt đó. Chỗ này không tiện nói chuyện, chúng ta đổi một chỗ khác rồi nói sau. Nào, nào, nào, nhanh lên một chút. Tôi cam đoan với anh đây là chuyện tốt."
"Chuyện tốt gì mà khiến anh tỏ ra vẻ thần bí như thế hả? Được rồi, được rồi, được rồi, đừng có túm tôi, để tôi tự đi."
Hai người kéo nhau đi vào một góc yên lặng, Lý Tân Kiến còn cố ý nhìn bốn phía xung quanh, mãi đến khi chắc chắn không có người mới tiếp tục cất tiếng nói chuyện.
"Thắng Dân, anh đây thực sự xem chú là anh em nên mới nói với chú biết đấy nhé. Lần này anh phải sang tận bên Quảng Châu đánh hàng, đi suốt một tháng liền, có người nhờ anh mua hàng giúp, chú có muốn theo anh làm một trận không?"
Tỉnh Quảng Châu, vừa đi phải mất tận một tháng.Tuy rằng trong khi đi làm chuyện công, mà có mua chút chuyện tư, đội vận chuyển cũng sẽ nể tỉnh mà nhắm một con mắt, mở một con mắt không quá quan tâm, thế nhưng nếu làm quá đáng, đội vận chuyển cũng sẽ có ý kiến.
Tô Thắng Dân đâu có ngu, nghe những lời này của Lý Tân Kiến là ông đã nhận ra ngay, chỉ sợ số lượng hàng tư không nhỏ chút nào.
Hơn nữa đi một quãng đường xa như thế, hệ số nguy hiểm cũng tăng cao nhiều.
"Này, thời gian một tháng thì lâu quá. Lại nói, chạy việc tư thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền cơ chứ?" Tô Thắng Dân từ chối một cách uyển chuyển.
Thế nhưng, phiền cái là Lý Tân Kiến lại không hề nghe ra hàm ý từ chối bên trong những lời nói của Tô Thắng Dân.
Ông ta cười ha ha cất tiếng nói: "Tất nhiên là kiếm được không ít rồi. Anh kể chú nghe, tiền hàng đối phương đưa cho chúng ta lên đến con số này."
Tô Thắng Dân liếc nhìn bàn tay đang giơ ra của Lý Tân Kiến.
"Tám mươi đồng?" Thế thì cũng đâu có nhiều đâu.
"Cái gì mà tám mươi, là tám trăm đồng. Đối phương đưa cho chúng ta tám trăm đồng, nói muốn nhờ chúng ta mua đồng hồ điện tử, sau khi bán xong hàng sẽ chia cho chúng ta một phần tiền lời coi như hoa hồng. Một phần tiền lời này, ít nhất cũng phải được bảy mươi, tám mươi đồng ý chứ?" Vẻ mặt của Lý Tân KIến vô cùng hưng phấn, trong đầu ông ta đã tưởng tượng đến cảnh nhận tiền hoa hồng.
Tiền lương của đội vận chuyển một tháng cũng chỉ được có mấy chục, thế nhưng một chuyến chạy việc tư này, số tiền hoa hồng nhận được còn nhiều hơn cả tiền lương một tháng nữa.