Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 75

Cập nhật lúc: 2025-03-30 23:29:56
Lượt xem: 49

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6AXRsZiZ2P

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Thắng Dân cũng vô cùng thông minh, mấy ngày hôm nay, khi Mạnh Nam dẫn Tô Thắng Dân đi luyện xe, Tô Thắng Dân cũng không hề rảnh rỗi chút nào, lúc không có việc gì làm, ông sẽ trò chuyện với các thành viên khác trong đội.

Có đôi khi ông còn giúp người ta làm việc, hoặc là đưa cho người ta một hai điếu thuốc.

Bây giờ, quan hệ của Tô Thắng Dân và phần lớn người trong đội vận chuyển vô cùng tốt.

Sau khi có thông báo trúng tuyển vào đội vận chuyển, Tô Thắng Dân vội vàng thu dọn đồ đạc quay về nhà báo tin.

"Tô Thắng Dân, anh thực sự được nhận vào đội vận chuyển rồi à? Về sau anh sẽ được ngồi xe ô tô của đội vận chuyển đúng không? Em nghe nói tiền lương của tài xế trong đội vận chuyển cao hơn công nhân trong nhà máy nhiều, anh nhận được bao nhiêu tiền một tháng thế?" Điều Vương Tú Mi quan tâm nhất vẫn là tiền lương, những vấn đề khác chỉ là thứ yếu là thôi, tiền mới là quan trọng nhất.

"Ha ha, trong mắt em chỉ có tiền thôi à? Anh vừa được nhận vào không lâu, cho nên tiền lương không cao. Thế nhưng anh đã hỏi thăm rồi, bọn anh chạy vận chuyển, tiền lương chỉ là thứ yếu mà thôi, lúc bọn anh đi đánh hàng thuận tiện mang theo xe chút gì đó rồi lấy chênh lệch giá. Đây mới chính là món lời to."

"Ôi cha, cho dù anh có nói với em thì em cũng không hiểu đâu. Vợ à, em cứ chờ chồng em mang tiền về nhà đi." Tô Thắng Dân vênh mặt đắc ý, sau đó mới tiếp tục nói: "Đúng rồi, anh vừa mua chút thịt về đó, tối nay chúng ta làm bánh chẻo ăn nhé. Băm chút cải trắng với thịt làm nhân đi, nấu chín rồi mang sang biếu cha mẹ một ít."

"Được rồi, vậy anh đi bẻ một cái bắp cải về đây. Em vào phòng bếp băm thịt rồi ướp gia vị trước."

"Em đi bẻ đi, anh phải tìm cha trò chuyện một lát đã. Nếu anh đi làm tài xế, vậy chắc chắn sẽ không thường xuyên ở nhà. Lại nói, chuyện anh được nhận vào đội vận chuyển, ít nhiều cũng phải thông báo cho cha biết một tiếng." Tô Thắng Dân nói xong, không đợi Vương Tú Mi kịp phản ứng, ông đã vỗ m.ô.n.g chạy mất.

Nhìn thấy Tô Thắng Dân chạy, Vương Tú Mi tức giận, trong lòng không nhịn được mà mắng thầm một câu... Đồ đàn ông chó chết!

Thế nhưng nghĩ lại thì, thôi bỏ đi, lần này Tô Thắng Dân trúng tuyển vào đội vận chuyển, cũng coi như là không chịu thua kém, lúc này cứ chiều ông một chút vậy.

Vương Tú Mi dọn dẹp một lát rồi ra cửa bẻ một bắp cải trắng về, sau đó lập tức bắt đầu bận việc.

Tô Thắng Dân không phải người có tính cách khiêm tốn, còn chưa đến buổi trưa, thế nhưng ông đã thông báo cho cả thôn biết rồi.

Chờ Vương Tú Mi gói bánh chẻo xong, cả thông không ai là không biết chuyện Tô Thắng Dân tiến vào đội vận chuyển.

Sau khi người trong thôn biết chuyện này thì đều tò mò nguyên nhân vì sao Tô Thắng Dân lại có thể vào đội vận chuyển làm, nghe Tô Thắng Dân nói là do Tô Trà nhờ người giúp đỡ đưa ông vào, trong lòng tất cả mọi người đều có chút tính toán nhỏ.

Đến cả Tô Thắng Dân mà cũng có thể vào đội vận chuyển, vậy có phải họ cũng có thể đến nhờ Tô Trà giúp đỡ xin cho họ vào đội vận chuyển không?

Bọn họ còn mạnh hơn Tô Thắng Dân không biết bao nhiêu lần, ngay cả Tô Thắng Dân cũng có thể vào được, sao họ lại không được.

Không phải chỉ có một hai người có suy nghĩ này, ngay cả một người sống bên phòng cả kia cũng có ý đồ này.

Trong phòng, Vương Quyên nhìn thấy Tô Thắng Hoa đang sửa chữa nông cụ thì khẽ hắng giọng, gọi ông ta một tiếng: "Tô Thắng Hoa."

"Hử, có chuyện gì thế?" Tô Thắng Hoa đang tập trung sửa nông cụ, đáp lời vợ mà không quay đầu lại.

"Chú hai được nhận vào đội vận chuyển, anh có suy nghĩ gì về chuyện này/"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-75.html.]

"Anh có thể có suy nghĩ gì được? Thằng hai được nhận vào đội vận chuyển là chuyện tốt mà, lòng anh cũng vui thay nó."

Vui thay, vui thay cái rắm ấy. Chú hai vào đội vận chuyển, chứ có phải Tô Thắng Hoa ông ta vào đâu mà ông ta vui cái gì?

Việc này chẳng có chút quan hệ nào với ông ta cả, lại nói, người ta còn đang được ăn bánh chẻo kia kìa, có chia cho ông ta một miếng nào không?

Trong lòng Vương Quyên không ngừng phỉ nhổ, sau khi ở riêng, bà ta đã nhìn rõ rất nhiều chuyện.

Trước kia trong nhà chỉ có mỗi phòng cả bọn họ mệt sống mệt c.h.ế.t đi làm, không ngờ rằng bây giờ vợ chồng chú hai lại có thể phất lên?

Con gái nói đúng, cả nhà chú hai đều là sói mặt trắng.

Trước kia ăn ké uống ké nhà bọn họ, bây giờ có chuyện tốt thế nhưng lại không nghĩ đến người phòng cả bọn họ. Đúng là đồ vô ơn mà.

Nghĩ đến chuyện chi thứ hai có thể ăn bánh chẻo thơm ngào ngạt, thế nhưng phòng cả bọn họ chỉ có thể ăn bột ngô, trong lòng Vương Quyên chua như vừa bị đổ một bình axit.

"Tô Thắng Hoa, anh xem đi, chú hai có thể nhờ quan hệ để vào đội vận chuyển, nếu không anh đến hỏi chú hai xem, có thể kéo cả anh vào đội vận chuyển làm việc luôn không?"

Nghe thấy những lời này của Vương Quyên, cho dù Tô Thắng Hoa có ngốc đến đâu đi nữa, cũng biết Vương Quyên đang có mưu đồ gì.

Tô Thắng Hoa mím chặt môi, ông ta im lặng trong chốc lát rồi mới cất tiếng nói: "Anh không đi, em tưởng đội vận chuyển là chỗ nào, muốn vào thì vào à? Với lại anh cũng không biết lái xe, anh chỉ biết trồng trọt mà thôi, anh đến đội vận chuyển làm gì?"

"Anh không biết thì có thể học mà." Vương Quyên nóng nảy: "Ai cũng không thể vừa sinh ra đã biết, chú hai có thể học, sao anh lại không thể học hả?"

"Anh không đi." Tô Thắng Hoa ném ra ba chữ, sau đó cầm nông cụ ra ngoài.

Nhìn thấy dáng vẻ cây gỗ mục của Tô Thắng Hoa, Vương Quyên tức giận suýt hộc máu.

Đồ gỗ mục, đổ bỏ đi.

Trồng trọt, trồng trọt có thể tốt bằng đội vận chuyển ư?

Cho dù Vương Quyên có mưu đồ gì, người anh trai như Tô Thắng Hoa không đến tìm Tô Thắng Dân mở lời thì bà ta cũng không dám đi đến đó nói chuyện này.

Thế nhưng, trong lòng Vương Quyên lại vô cùng tức giận, tức giận đến độ đau cả tim.

Vương Quyên tức giận đến độ đau tim, còn Vương Thanh Tú lại vui mừng mơ thấy một giấc mộng đẹp.

Qua vài ngày sau, Ngô Thắng Dân nhận được một lá thư từ đồng nghiệp thông báo rằng ông phải đi vận chuyển một chuyến hàng đường dài, phải đi khoảng hơn mười ngày mới có thể quay về.

Khi nhận được tin, trong lòng Tô Thắng Dân vô cùng vui vẻ, có thể chạy xe đường dài là có thể kiếm tiền rồi.

Cho nên, Tô Thắng Dân chạy như điên đến đội vận chuyển, lên đường cùng các thành viên trong đội.

Loading...