Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 74

Cập nhật lúc: 2025-03-30 23:29:55
Lượt xem: 47

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6AXRsZiZ2P

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi bận rộn chuyện bản thảo xong, Tô Trà lại bắt đầu cân nhắc đến những chuyện khác.

Lần trước cô nói sẽ để cho cha già nhà mình lên trấn trên tìm việc làm, không phải là lời nói suông.

Cho nên Tô Trà bắt đầu đi tìm người hỉ thăm về chuyện học lái xe.

Nói cũng trùng hợp, trong nhà của bạn học cùng lớp luyện thi toán Olympic với Tô Trà, có người làm trong đội vận chuyển.

Sau khi tình cờ nghe thấy Tô Trà hỏi thăm về chuyện học lái xe, đối phương đã chủ động đến tìm cô.

Nhân duyên của Tô Trà ở lớp luyện thi rất tốt, hơn nữa tính cách của cô còn hiền hòa, thường xuyên giảng bài cho các bạn học.

Cho nên, mỗi lần về nhà, ít nhiều gì các bạn học sinh đó cũng nhắc đến bạn cùng lớp Tô Trà này.

Bạn học có người nhà làm trong đội vận chuyển kia tên là Mạnh Thu Vân, là một cô gái vô cùng đáng yêu, rất thích đến nhờ Tô Trà giảng bài cho.

Mà cha của cô ấy chính là tài xế của đội vận chuyển.

Khi Mạnh Thu Vân về đến nhà, cô ấy cũng đã kể lại chuyện này cho cha cô ấy nghe. Thế nhưng cha Mạnh không đồng ý ngay lập tức, mà nói ông ấy sẽ hỏi trường đoàn giúp.

Vì dù sao, đoàn xe cũng không phải của ông ấy.

Thế nhưng có người quen thì chuyện gì cũng dễ hơn nhiều. Có người đề cử giúp sẽ thuận lợi hơn là tự mình mò mẫm đường đi nước bước.

Hai hôm sau, bên phía cha Mạnh truyền đến tin tức, nói gần đây bên đội vận chuyển đang tuyển người, thế nhưng điều kiện để vào đội vận chuyển là phải biết lái xe.

Cha Mạnh gửi lời nhắn Tô Thắng Vân nếu có rảnh thì đến chỗ ông ta, ông ta sẽ dạy Tô Thắng Dân lái.

Còn về phần có thể vào đội vận chuyển hay không, thì phải xem năng lực của Tô Thắng Dân đến đâu.

Vì chuyện này, Tô Trà còn đặc biệt chạy đến nhà họ Mạnh một chuyến, mang chút đồ đến biếu tặng.

Cũng không phải đồ gì quà đắt tiền, chỉ là một hộp t.h.u.ố.c lá bình dân và vài cân hoa quả thôi.

Khi người nhà họ Mạnh thấy những đồ mà Tô Trà biết, ban đầu họ từ chối, thế nhưng Tô Trà lại kiên quyết bảo họ nhận lấy, người nhà họ Mạnh cũng chỉ đành nhận.

Nhờ người ta giúp, tặng người ta vài thứ là điều nên làm. Hơn nữa, có qua có lại, cho dù việc không thành thì ít cũng tạo được một mối quan hệ.

Trong thôn.

Tô Thắng Dân đã mệt đến độ không thể chịu được nữa rồi.

Cả ngày phải làm quần quật ngoài ruộng, đến khi được về nhà thì đã mệt thở không ra hơi, chỉ muốn nằm xuống bất tỉnh nhân sự luôn cho rồi.

Thế nhưng, khi tỉnh dậy vẫn phải tiếp tục làm việc.

Nhưng mà cả nhà chỉ có mỗi mình ông là đàn ông trưởng thành, ông cũng không làm được chuyện vứt gánh giữa đường, để mặc một người phụ nữ như vợ mình làm tất cả.

Cho nên, còn có thể làm sao nữa đây? Liều mạng mà làm thôi chứ sao.

Chỉ hi vọng có thể nhanh chóng nhận được tin tức bên chỗ con gái.

Chờ mãi, chờ mãi.

Cuối cùng ông cũng chờ được tin tức bên phía Tô Trà.

Vừa nhận được tin, Tô Thắng Dân đã vội vội vàng vàng thu dọn đồ đạc, khăn gói đi lên trấn trên. Trước khi đi, ông còn cười toe toét, dặn Vương Tú Mi chờ ông kiếm tiền về cho bà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-74.html.]

Khi đến trấn trên, Tô Thắng Dân đứng trước cửa trường trung học phổ thông số hai chờ Tô Trà.

Giữa trưa đến giờ tan học, Tô Thắng Dân mới gặp được con gái.

Tô Trà đưa Tô Thắng Dân đi về phía đội vận chuyển, vừa đi vừa không quên dặn dò ông.

"Cha, chút nữa đến bên đó, cha phải linh hoạt một chút, tinh mắt một chút. Cố gắng giao tiếp nhiều, có quan hệ rồi, sau này người ta mới có thể giúp cha."

"Con gái, cha biết mà, con không cần lo đâu. Con cứ an tâm chờ cha kiếm được thật nhiều tiền đi, sau này cha sẽ mua đồ ăn ngon cho con."

"Vâng, cha, cha tốt quá." Tô Trà mỉm cười nũng nịu.

Nghe thấy con gái làm nũng với mình, trong lòng Tô Thắng Dân vui như sắp nở hoa.

Ông giơ tay lên vỗ vỗ bộ ngực, nói: "Con gái, chờ cha kiếm được tiền rồi, cha sẽ mua cho con một căn nhà thật lớn. Tô Bảo có, con gái của cha cũng phải có, chúng ta không thiếu chút tiền này."

"Cha, chính miệng cha nói đấy nhé. Ai không giữ lời thì người đó là cún." Tô Trà tủm tỉm phụ họa.

"Được rồi, ai không giữ lời thì người đó là cún. Lời cha nói suông thì không tính, con cứ chờ đó, sau này cha chắc chắn sẽ để con ở trong một căn nhà lớn."

"Cha, cha tốt quá đi mất. Con biết trong nhà chúng ta, cha là người yêu thương con nhất mà."

Tô Trà nhìn thấy đồng chí Tô Thắng Dân càng đắc ý hơn, thì đôi mắt của cô cong cong lên.

Ơ, sao lời tâng bốc vừa rồi của cô nghe quen quen thế nhỉ?

Hình như, cô đã từng nghe ai nói rồi ấy.

Ồ, nhớ ra rồi.

Bà mẹ hời kia của cô, đã nói không chỉ một lần.

Khi đến đội vận chuyển, Tô Trà dẫn Tô Thắng Dân đến tìm Mạnh Nam.

Lúc Mạnh Nam nhìn thấy hai người họ thì nở một nụ cười sảng khoái, tiến lên phía trước hai bước rồi mới cất tiếng nói:

"Hai cha con anh đến rồi à? Đúng lúc bây giờ tôi rảnh, chút nữa tôi sẽ dẫn anh lên xe, anh xem tôi lái một đoạn trước, sau đó tôi sẽ dạy cho anh một vài kiến thức căn bản, để anh tự thực hành thử xem thế nào."

"Được, làm phiền anh rồi. Xin chào anh, tôi là cha của Tô Trà, tên là Tô Thắng Dân, anh cứ gọi tên tôi là được rồi. Chuyện này còn phải làm phiền anh, nào nào nào, anh hút điếu thuốc đi." Tô Thắng Dân xưa nay vốn lõi đời, ông lấy ra một gói thuốc lá, lắc lắc cho đầu lọc chui ra khỏi bao thuốc rồi mới đưa về phía Mạnh Nam.

Mạnh Nam nhìn Tô Thắng Dân một cái rồi lập tức giơ tay rút ra một điếu thuốc.

Hút thuốc chính là cách thức đám đàn ông kéo gần khoảng cách, chỉ chốc lát sau, Tô Thắng Dân và Mạnh Nam đã xưng huynh gọi đệ với nhau rồi.

Tô Trà thấy quan hệ của hai người càng lúc càng thân thiết, trong lòng cô không ngừng bội phục năng lực giao tiếp của ông cha già nhà mình.

Nếu nơi này đã không cần cô ở lại nữa, vậy Tô Trà cũng không nán lại lâu, lập tức rời đi.

Mấy ngày hôm sau, ngày nào Tô Thắng Dân cũng có vẻ mặt vui tươi hớn hở.

Ông cảm thấy công việc mà con gái tìm giúp ông vô cùng tốt, vô cùng thoải mái.

Ông chỉ cần ngồi trong xe, hai tay cầm vô lăng.

Cho dù thi thoảng cũng phải làm thêm chút việc, thế nhưng ha ha, việc này cũng quá nhàn hạ rồi, thoải mái hơn làm việc đồng áng bao nhiêu.

Đợi đến khi đội vận chuyển bắt đầu tuyển người, Mạnh Nam dẫn Tô Thắng Dân đi ứng tuyển.

Chuyện này vô cùng thuận lợi, dù sao thì Tô Thắng Dân cũng là người mà Mạnh Nam cầm tay dạy dỗ.

Loading...