Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 73

Cập nhật lúc: 2025-03-30 23:29:53
Lượt xem: 41

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5AewPLDZTt

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thế nhưng, đối với Tô Trà mà nói, độ khó này cũng chẳng nhằm nhò gì, chẳng qua là phải giải nhiều bước một chút, viết nhiều hơn một chút, cũng tốn thời gian hơn một chút thôi ấy mà.

Hơn mười phút sau, Tô Trà dừng bút. Cô xoay xoay cổ tay cho đỡ mỏi, sau đó mới bắt đầu kiểm tra bài.

Tô Trà chỉ tốn mười phút để rà soát lại bài, sau khi xác định không làm sai bài nào cả, cô giơ tay lên.

Giám thị nhìn thấy Tô Trà giơ tay thì lập tức đi về phía cô.

"Bạn học, em có chuyện gì thế?" Giáo viên giám thị hỏi.

"Thưa thầy, em đã làm xong bài rồi ạ. Em có thể nộp bài thi trước không ạ?" Tô Trà hạ giọng nói nhỏ, cố gắng không để ảnh hưởng đến những thí sinh khác đang thi.

Thế nhưng phòng thi vốn im lặng, cho dù Tô Trà có nói nhỏ đến đâu, vẫn có bạn học nghe được lời của cô.

Lập tức có người nhìn về phía Tô Trà.

Giáo viên giám thi nghe thấy động tĩnh thì ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn về những học sinh ngoái đầu về phía này. Những học sinh đó lập tức thu tầm mắt lại, vùi đầu tiếp tục làm bài.

Thấy những bạn khác đã tập trung làm bài, lúc này giáo viên giám thị mới nhíu mày nhìn Tô Trà, nhỏ giọng bảo cô: "Nếu làm xong rồi thì kiểm tra lại bài đi."

Giáo viên giám thị nâng cổ tay lên, nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay rồi nói: "Vẫn còn nửa tiếng nữa mới hết giờ làm bài."

"Thầy ơi, em kiểm tra rồi ạ." Vẻ mặt Tô Trà ngoan ngoãn, thế nhưng những lời cô nói ra lại khiến giáo viên giám thị có chút hận rèn sắt không thành thép.

Kiểm tra rồi thì không thể kiểm tra thêm lần nữa à?

Đối diện với tầm mắt của Tô Trà, giáo viên giám thị đã biết đáp án... Không thể!

"Mang bài thi lên bục giảng nộp, sau đó em có thể rời đi." Giám thị xụ mặt nói, sau đó ông ta thấy Tô Trà thoải mái đứng dậy, mang bài thi đặt lên bàn trên bục giảng, sau đó sảng khoái rời đi.

Cứ thế, cứ thế mà đi thôi à?

Trong lòng giáo viên giám thị bị nghẹn một cơn tức, không thể trút ra ngoài được, cho nên trong lòng vô cùng khó chịu.

Ông ta đi lên bục giảng, giáo viên giám thị thản nhiên liếc cái tên của bài thi được đặt trên bục giảng kia.

Tô Trà.

Hừ, cái tên này, ông ta đã nhớ kĩ rồi đấy.

Bên ngoài, hai người Tống Minh và Ngô Cần tha thiết, trông mong nhìn về phía cửa trường thi. Cho đến khi thấy có một bóng người đi từ trong trường thi ra, lòng hai người lập tức nhảy dựng lên.

"Học sinh nào thế? Sao lại ra ngoài vào giờ này nhỉ? Còn tận hai mươi tám phút nữa mới hết giờ thi cơ mà." Ngô Cần liếc nhìn đồng hồ, sau đó ông ta cố căng mắt ra để nhìn rõ xem bóng dáng kia là ai. Ông ta lẩm bẩm: "Lý nào lại vậy?"

"Lão Tống, anh có nhìn thấy rõ không. Đó là học sinh của tôi hay học sinh của anh thế?" Ngô Cần tiếp tục thì thào hỏi.

Tống Minh bình tĩnh hơn Ngô Cẩn một chút, khi người nọ đến gần, Tống Minh mới nhận ra đó là Tô Trà.

Thầy ấy không để ý đến Ngô Cẩn đang lẩm bẩm bên cạnh nữa, mà vội vàng chạy lên phía trước vài bước.

"Tô Trà, sao em ra sớm thế?"

Nghe thấy âm thanh của Tống Minh, Tô Trà ngẩng đầu lên, ngoan ngoãn trả lời: "Em làm xong rồi ạ."

Trên gương mặt Tô Trà hiện rõ vẻ khó hiểu, cô tỏ vẻ: không phải lúc bình thường thi thử cô cũng làm nhanh thế này ư?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-73.html.]

Dường như đọc hiểu được biểu cảm trên gương mặt của Tô Trà, Tống Minh vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm thấy tức giận.

Mấy bài thi thử kia cũng chỉ có thể coi như bài kiểm tra bình thương thôi, làm xong trước rồi nộp bài trước cũng không sao.

Thế nhưng đây chính là bài thi vòng loại của cuộc thi Olympic toán học đấy, Tô Trà em làm như thế... là quá trớn quá rồi.

"Thôi được rồi, thôi được rồi. Em nghỉ ngơi một lát đi, chúng ta chờ những người khác nữa." Tống Minh cũng hết cách với Tô Trà.

Lại nói, bài thi cũng nộp rồi, đâu thể bắt cô quay lại làm tiếp được nữa.

Khi biết người nộp bài trước kia là học sinh của Tống Minh, trong lòng Ngô Cẩn thở phào nhẹ nhõm.

Thế nhưng đồng thời ông ta cũng có chút tò mò, thế nên ánh mắt ông ta cứ thi thoảng lại nhìn về phía Tô Trà.

"Đừng có nhìn chằm chằm con bé như thế chứ, da mặt người ta mỏng." Tống Minh phát hiện tầm mắt của Ngô Cẩn, thì lườm đối phương một cái.

Bị ông bạn lườm như thế, vẻ mặt của Ngô Cẩn hiện rõ sự xấu hổ, ông ta xoa xoa cánh mũi, trong lòng có chút ngượng ngùng.

Chẳng qua đối với cô học sinh như búp bê này, trong lòng Ngô Cẩn vẫn rất tò mò.

Cô rời khỏi phòng thi trước nửa tiếng, thế mà Tống Minh cũng không nói gì. Thầy trò của trường trung học phổ thông số hai vô tư thật đấy.

"Reng reng reng..."

Tiếng chuông báo hiệu hết giờ làm bài vang lên, các thí sinh đều lục tục rời khỏi trường thi.

Trường trung học phổ thông số sáu và trường trung học phổ thông số hai vẫn về chung một chuyến xe. Vất vả lắm mới thi xong, cuối cùng mọi người đều cũng có thể nghỉ ngơi cẩn thận rồi.

Thế nhưng sau khi thi xong, cảm xúc của các học sinh cũng có chút thay đổi, có người hưng phấn, có người lại mất mát.

Tô Trà lại vô cùng bình tĩnh, mà thoạt nhìn, hình như cảm xúc của Trầm Nghiễm cũng không tệ lắm.

Thi xong rồi, chỉ việc chờ thành tích được công bố nữa thôi.

Sau khi cuộc thi vòng loại chấm dứt, quay trở lại trường học, Tô Trà lại bắt đầu cuộc sống ba điểm thẳng hàng của mình.

Sau đó, trong mắt các học sinh lớp 11-5 của trường trung học phổ thông số hai, Tô Trà chính là một cỗ máy học tập.

Suốt cả một ngày, mỗi lần nhìn thấy cô, cô không phải đang làm bài thì cũng là đang đọc sách, chưa thấy cô tham gia bất cứ một hoạt động vui chơi giải trí nào, chỉ một lòng cống hiến cho sự nghiệp học hành thôi.

Chẳng trách Tô Trà có thể đạt hạng nhất trong kì thi tháng.

Người ta cố gắng như thế, nếu không đạt hạng nhất thì đúng là vô lý.

Gần đây Tô Trà đã dành rất nhiều thời gian để đọc báo. Cô đã kiếm được rất nhiều tiền bên chỗ hệ thống, thế nhưng phiền cái là số tiền này không thể tiêu một cách quang minh chính đại được.

Nếu trực tiếp lấy ra, lỡ đâu lại khiến cho người ta chú ý, bại lộ bí mật nhỏ của cô, thì đời này của cô chấm hết.

Cho nên, cô bắt buộc phải gửi bản thảo.

Thế nhưng mấy cái việc như viết báo đó cũng đòi hỏi phải có kĩ thuật, báo chí thời này không giống như đời sau, cho nên Tô Trà đã phải mua không ít báo chí về để phân tích.

Sau khi phân tích rất nhiều đầu báo, thăm dò được phương pháp đại khái rồi, Tô Trà mới bắt đầu đặt bút viết.

Để đảm bảo bài báo của mình được xuất bản, Tô Trà phải cân nhắc đủ các yếu tố.

Sau khi viết xong, cô chỉnh sửa thêm tận hai lần nữa mới coi như hài lòng, chiều thứ bảy khi được nghỉ, Tô Trà chạy đến bưu điện gửi bài báo này đến tòa soạn.

Loading...