Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 68
Cập nhật lúc: 2025-03-30 23:29:43
Lượt xem: 54
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6AXRsZiZ2P
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đối với chuyện ở riêng này, Tô Thắng Lợi không có ý kiến gì quá lớn.
Chú ta cũng không sống ở nhà, cho nên cho dù nhà có chia hay không thì đối với chú ta mà nói cũng không ảnh hưởng quá lớn.
Bây giờ mỗi tháng lĩnh lương, chú ta gửi về nhà một phần cho bà nội Tô để sung công, số còn lại thì vẫn đủ sống.
Thế nhưng Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi không nói lời nào.
Đùa nói, vừa rồi con gái đã phân tích cho họ tất cả những lợi ích của việc ở riêng rồi, thế nên tất nhiên hai vợ chồng ông bà muốn ở riêng.
Hơn nữa, Tô Vận vẫn luôn cằn nhằn chi thứ hai nhà họ chiếm hời của nhà cô ta, hừ, bây giờ ở riêng rồi, ai chiếm hời của ai còn chưa biết đâu.
"Khụ khụ, người lớn phân nhà, cây lớn phân cành. Tình huống hiện tại của nhà chúng ta, nếu không chia nhà, chỉ sợ sau này sẽ xảy ra càng nhiều mâu thuẫn hơn nữa." Ông nội Tô xụ mặt nói.
Nói xong, ông cụ lại đảo mắt nhìn qua ba thằng con trai, rồi mới nói tiếp:
"Cha và mẹ các con đã bàn bạc xong rồi, hôm nay chúng ta xử lý chuyện này cho rõ ràng, để dứt điểm ngay trong hôm nay thôi. Thằng cả, con đi mời trưởng thôn đến đây, mời cả ông ba nữa, đến làm nhân chứng."
Trưởng thôn là người cai quản mọi chuyện trong cái thôn này, còn ông bà là người lớn tuổi nhất thôn.
Mỗi khi có gia đình gọi hai người này tới, chính là chuẩn bị ở riêng.
"Cha, cha nghĩ lại đi..."
Tô Thắng Hoa còn định nói gì đó, nhưng chưa nói xong đã bị ông nội Tô mắng.
"Cha bảo mày đi thì mày đi đi. Chẳng lẽ lời của cha mày không còn tác dụng nữa rồi? Cả đám người, lòng không đặt chung một chỗ, thì sống với nhau còn có ý nghĩa gì nữa hả?"
Bị ông nội Tô mắng cho một trận như thế, Tô Thắng Hoa cũng biết ông nội Tô đã quyết định rồi thì sẽ không đổi ý nữa.
Ông ta chỉ có thể cắn chặt răng, xoay người đi ra ngoài mời người về.
Nhìn thấy Tô Thắng Hoa ra cửa, Tô Vận chính là người vui mừng nhất.
Cuối cùng cũng có thể ở riêng rồi.
Sau khi chia nhà, bọn họ có thể sống cuộc sống của riêng mình rồi, không cần gánh việc của người khác nữa, không cần nhìn sắc mặt của người khác nữa.
Vẫn chưa ở riêng, thế nhưng Tô Vận đã bắt đầu cân nhắc cuộc sống sau khi ở riêng rồi.
Tính cách của cha mẹ thành thật, thế nhưng tay nghề lại không kém chút nào. Tay nghề nấu ăn của mẹ cô ta - Vương Quyên không tệ lắm, sau khi chia nhà xong, cô ta định để mẹ cô ta lên trấn trên mở quán nhỏ bán cơm.
Sau khi kiếm được tiền rồi, cô ta cũng sẽ bảo cha cô ta - Tô Thắng Hoa vào thành phố buôn bán.
Tương lai kiếm được tiền rồi, chi cả nhà họ có thể rời khỏi cái thôn này.
Nghĩ đến đây, trên gương mặt của Tô Vận hiện lên nụ cười.
Nói cũng trùng hợp, tất cả những người đang ngồi đây chẳng có ai bị mù cả.
Lúc nói chuyện ở riêng, sắc mặt của tất cả mọi người trong nhà đều đang rầu rĩ, thế nhưng Tô Vận lại còn có thể cười được.
Đúng là, đồ vô ơn.
Tô Trà cũng cảm thấy vô cùng bội phục Tô Vận. Nhà này vẫn chưa chia đâu, thế nhưng cô ta đã mơ đẹp đến độ cười tươi như thế rồi?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-68.html.]
Cô ta không thấy là vẻ mặt của ông nội Tô đã đen xì, vô cùng khó coi rồi à?
Đợi khoảng hơn mười phút, Tô Thắng Hoa cuối cùng cũng đưa trưởng thôn và ông ba về đến.
Năm nay ông ba đã chín mươi tuổi rồi, lúc này đi đường đều nhờ có trưởng thôn và Tô Thắng Hoa đỡ hai bên.
"Đang êm đẹp ầm ĩ cái gì thế hả? Vừa nãy lúc đi đường, tôi nghe Thắng Hoa nói nhà các cậu định ở riêng à? Đang yên đang lành sao lại đòi ở riêng?" Ông ba không nhanh không chậm cất tiếng, âm thanh uy nghiêm khiến cho tất cả mọi người nhìn về phía ông ta.
Tô Trà cũng không tiếng động đánh giá ông ba.
Nghe nói tổ tiên của ông ba từng có người làm quan, sau này chế độ phong kiến tàn lụi rồi mới chuyển nhà di cư đến cái thôn này.
Lúc này, mới có dòng họ nhà họ Tô ở thôn Thanh Sơn.
Lúc còn trẻ, ông ba đã từng đi học.
Thế nhưng trong thời điểm đặc thù kia, mọi thứ trong nhà đều bị đập nát, may mắn không điều tra được cái gì, cho nên ông ta mới tránh thoát một kiếp.
Nhìn thấy ông ba, cuối cùng Tô Trà cũng hiểu được ý nghĩa của cụm từ ngọa hổ tàng long rồi.
Nhìn khí thế của ông bà này mà xem, không phải là một ông lão nông dân bình thường có được.
Thấy không, ngay cả trưởng thôn khi đứng trước mặt ông ba mà còn lễ phép, nhân nhượng thế kia, là đủ hiểu địa vị của ông ba ở trong thôn này rồi.
"Ông ba, đám trẻ trong nhà đều lớn hết rồi, sống chung một nhà cũng không tiện nữa. Tuổi cháu cũng lớn rồi, không còn hơi sức đâu mà quan tâm nhiều chuyện nữa, cho nên ở riêng là tốt nhất. Ở riêng rồi, chúng tự lo nhà chúng, cháu và bà bạn già tự lo cho nhau. Cũng tốt." Ông nội Tô cảm thán.
Nghe ông nội Tô nói thế, ông ba cũng không khuyên bảo gì nữa.
Nhà nào cũng có chỗ khó khăn.
Sau đó bắt đầu bàn chuyện ở riêng. Trong nhà có bao nhiêu đồ đạc thì mọi người đều rõ ràng.
Đất đai, nhà cửa, dụng cụ lao động, lương thực trong phòng bếp, và số tiền tiết kiệm suốt nhiều năm do bà nội Tô cất giữ.
Bởi vì ông bà nội Tô vẫn còn có thể lao động, chưa đến mức nằm bẹp giường không thể động đậy, cho nên tất cả chi phí sinh hoạt, đất đai đều phải chia làm bốn phần.
Hai ông bà cụ lấy một phần, còn lại ba phần, thì chia cho chi cả, chi thứ hai và chi thứ ba mỗi nhà một phần.
Còn nhà cửa, bây giờ đang ở phòng nào thì giữ nguyên phòng đó. Phòng mà nhà thằng cả đang ở, để lại cho nhà thằng cả.
Phòng nhà thằng hai đang ở, để lại cho nhà thằng hai. Còn phòng hai ông bà cụ đang ở đây, sau này ông bà cụ mà mất đi thì để lại cho thằng ba.
Chia như thế, ba anh em nhà họ Tô không ai có ý kiến gì cả.
Lương thực cũng phải chia ra. Chia theo đầu người, nhà ai mà không đủ ăn thì tự đi mà mua.
Cuối cùng, chỉ còn lại số tiền tiết kiệm trong tay bà nội Tô.
Khi bà nội Tô ôm một cái hộp gỗ đi ra, tất cả mọi người đều nhìn qua.
Bà nội Tô nghiêm mặt mở hộp gỗ, đợi khi nhìn thấy số tiền bên trong, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Ghê thật, tiền chất đầy hộp, toàn tiền xu. Nhìn thì thấy có bao gồm xu một đồng, xu hai đồng, năm đồng, mười đồng.
Chỉ nhìn qua thôi mà đã bị màu sắc sặc sỡ kia làm cho lóa cả mắt.
"Trong này có tổng cộng hai ngàn ba trăm tám mươi chín đồng bốn hào ba xu. Là toàn bộ số tiền tiết kiệm của chúng ta." Bà nội Tô mở miệng nói ra một con số, ngay cả Tô Trà đứng cạnh cũng không nhịn được mà hít sâu một hơi.