Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 66
Cập nhật lúc: 2025-03-30 23:29:39
Lượt xem: 53
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7KjPjAvqLj
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bên kia, Tô Trà dẫn theo cái đuôi nhỏ là Tô Bảo đi đến trước cửa phòng của ông bà nội Tô, cô giơ tay ra gõ cửa "Cốc cốc cốc".
"Ai đó?" Trong phòng truyền ra giọng nói của bà nội Tô.
"Bà ơi, là cháu, Tô Trà ạ. Còn có Tô Bảo nữa. Chúng cháu có thể vào không?"
Trong phòng, hai ông bà cụ nghe thấy giọng nói của Tô Trà, một lúc lâu sau, ông nội Tô mới gật đầu với bà nội Tô.
Lúc này bà nội Tô mới đứng dậy, đi ra mở cửa.
"Vào đi."
Sau khi bà nội Tô mở cửa xong thì khẽ nghiêng người tránh sang một bên, để cho Tô Trà và Tô Bảo vào phòng. Đợi hai người đều vào trong, bà cụ mới đóng cửa lại.
Tô Trà vừa vào phòng đã ngửi thấy mùi t.h.u.ố.c lá nồng nặc. Cô ngẩng đầu nhìn về phía giường, thì thấy ông nội Tô đang ngồi đó hút thuốc.
Mùi t.h.u.ố.c lá tương đối nồng. Loại thuốc mà ông nội Tô đang hút là t.h.u.ố.c lá cuốn, tức là mua sợi thuốc và giấy trắng về rồi tự cuốn lấy. Loại này thì rẻ hơn t.h.u.ố.c lá hộp.
"Ông, bà, cháu có mua được một cuộn vải ở cửa hàng bách hóa, trời cũng nóng hơn rồi, cháu mua để hai ông bà làm mỗi người một bộ quần áo mát mẻ." Tô Trà mở cặp ra, không bao lâu sau thì lấy một cuộn vải màu tím than ra.
Cuộn vải này tất nhiên không phải do cô mua rồi, đây chính là quà mà hệ thống tặng.
Thế nhưng quan niệm khi làm việc của Tô Trà là, cho dù muốn làm bất cứ việc gì, thì cũng không thể tay không đến cửa.
Cho dù đối phương có muốn nhận hay không, thì ngoài mặt mình vẫn phải thể hiện mình đã có lòng.
Thấy không, khi ông bà nội Tô nhìn thấy cuộn vải mà Tô Trà lấy ra, sắc mặt ông bà cụ khẽ dịu đi rồi đấy thôi.
Không thể không nói, lúc này Tô Trà đến nịnh nọt, cũng xem như đến đúng lúc.
Vừa nãy hai ông bà cụ còn cảm thấy con cái nhà thằng cả khiến cho người ta đau lòng, thất vọng, bây giờ hai đứa con nhà thằng hai đã đến đây, còn nhớ thương chuyện may quần áo mới cho hai ông bà già.
Thế nên trong lòng hai ông bà cụ mới thoải mái đôi chút.
"Không cần đâu. Cuộn vải này cháu cầm về đi thôi, may một bộ quần áo mới cho cháu và Tô Bảo. Ông bà đều già rồi, mấy thứ này cũng không quan trọng nữa." Ông nội Tô hắng giọng, rồi mới cất tiếng.
"Ông nội, màu sắc này thích hợp may quần áo cho ông hơn. Cháu và Tô Bảo vẫn còn nhiều quần áo lắm, cháu thấy hai năm rồi, ông và bà nội vẫn chưa được mặc đồ mới nữa kìa. Cuộn vải này vừa đủ cho hai ông bà mỗi người một bộ." Tô Trà cười dịu dàng nhét cuộn vải vào trong tay bà nội Tô, vẻ mặt cô ngoan ngoãn.
"Cháu là đứa bé ngoan." Ông nội Tô khen một câu.
Thấy bầu không khí bắt đầu đông cứng lại, Tô Trà tiến lên, cầm lấy một tờ giấy trắng ở trên bàn, lại dúm một chút sợi thuốc, sau khi cuốn xong thì đưa cho ông nội Tô.
"Ông nội, hút thuốc có hại cho sức khỏe, sau này ông hút ít một chút nhé." Tuy cuốn thuốc là hành động đoán ý hiểu lòng người, thế nhưng những lời nói dễ nghe cũng không thể thiếu được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-66.html.]
Quả nhiên, sau khi ông nội Tô nhận lấy điếu thuốc mà cô đưa qua, ánh mắt ông cụ nhìn Tô Trà lại dịu dàng thêm vài phần.
"Ông bà nội, theo lý mà nói, chuyện hôm nay không đến lượt cháu lên tiếng, dù sao thì cháu vẫn là trẻ con."
"Thế nhưng, nếu mọi chuyện đã ầm ĩ đến mức này rồi, thì không thể không giải quyết mâu thuẫn được. Chúng ta sống chung thế này, luôn có vài thời điểm sẽ xô xát, bất đồng quan điểm rồi mâu thuẫn. Tính cách của cha mẹ cháu thế nào cháu cũng luôn biết, cho nên, Tô Vận mới có thể luôn nghĩ rằng, chi thứ hai nhà chúng cháu, chiếm hời của chi cả..."
"Tục ngữ có câu, người lớn ở riêng, cây lớn phân cành. Gia đình ta nhiều người như thế, thời gian chung đụng càng lâu, mâu thuẫn sẽ càng lớn hơn. Ông bà ngẫm lại xem, những lời cháu nói có lý không?"
"Lại nói, ở riêng cũng đâu phải không còn qua lại với nhau nữa đâu ạ. Mọi người đều nói xa thơm gần thối, ở riêng biết đâu lại thân thiết hơn khi ở chung thì sao. Tất cả mọi người đều mang họ Tô, sẽ không có chuyện sau khi ở riêng rồi thì cắt đứt quan hệ với nhau luôn đâu. Nếu nhà ai có chuyện gì, anh em đánh gãy xương thì vẫn còn gân, chắc chắn sẽ không bàng quang đứng nhìn."
"Một bút không thể viết ra được hai chữ Tô mà, cho dù chúng ta có ở riêng đi nữa, chúng ta vẫn là người thân của nhau."
Tô Trà vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của ông nội Tô. Ông nội Tô không dễ lừa như Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi, lúc này sau khi nghe xong những lời mà Tô Trà nói, ông nội Tô trầm ngâm giây lát, rồi ngẩng đầu lên, nhìn Tô Trà bằng đôi mắt sắc bén.
"Cháu cũng muốn ở riêng?"
Chẳng trách người ta bảo gừng càng già càng cay. Tô Trà cười cười, thoải mái đón nhận tầm mắt của ông nội Tô, cô nói:
"Ông, bây giờ ở riêng, ít nhất sau này còn có thể nhìn mặt nhau. Nếu thực sự chờ đến khi quậy ầm ĩ bắt buộc phải tách ra ở riêng, thì lúc đó, đã tổn thương hòa khí rồi."
Sao ông nội Tô không biết điều đó cho được?
Đúng là hiểu rõ, cho nên ông nội Tô mới cảm thấy khổ sở. Mọi người vẫn luôn sống chung, thế mà giờ đây lại đi đến bước này.
Những lời Tô Trà nói đều có lý cả. Huống chi, trong lòng ông nội Tô vẫn luôn hiểu rõ, cái nhà này, sớm muộn gì cũng phải chia ra.
Thôi, thôi, lớn hết rồi, gom chung với nhau cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
"Tô Bảo, cháu đi về phòng, bảo cha cháu lên trấn trên, gọi chú ba cháu về một chuyến đi."
Nghe thấy câu này của ông nội Tô, Tô Trà đã hiểu ngay ông nội Tô có ý gì rồi.
"Tô Bảo, về gọi cha đi." Tô Trà vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Tô Bảo, cất tiếng nói.
"Đừng vỗ đầu em." Tô Bảo đau khổ né tránh cánh tay của Tô Trà, sau đó chạy ùa ra ngoài.
Bên kia, sau khi Tô Thắng Dân nghe được lời của Tô Bảo chuyển lại, thì cũng hiểu ý của ông nội Tô. Sắp ở riêng rồi.
Tuy vẫn luôn mong mỏi ở riêng, thế nhưng khi thực sự tách ra, trong lòng Tô Thắng Dân vẫn cảm thấy có chút khó chịu.
Trong phòng của hai ông bà cụ, Tô Trà không đứng dậy, ông nội Tô cũng không bảo Tô Trà rời đi.
Trong phòng, bà nội Tô yên lặng ngồi một bên, sau đó thì yên lặng cất cuộn vải mà Tô Trà biếu vào tủ.
Lúc này ông nội Tô đã hút xong điếu thuốc rồi, trong phòng ngập tràn mùi khói thuốc, thế nhưng Tô Trà vẫn ngoan ngoãn ngồi ở chỗ kia như cũ.