Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 53

Cập nhật lúc: 2025-03-30 14:40:31
Lượt xem: 57

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qVxCAveml

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bên này, Tô Trà vừa tiến vào mộng đẹp, thì bên kia, nhóm các đồng chí công an vẫn đang đấu trí đấu dũng với đám buôn người.

Hôm sau, mưa dầm kéo dài.

Thời tiết hôm nay không tốt cho lắm, thế nhưng trái ngược hoàn toàn với thời tiết ngoài trời, không khí trong đồn công an vô cùng hào hứng, bởi vì họ đã bắt được người phụ nữ buôn người bị tố cáo hôm qua rồi.

Bị bắt cùng người phụ nữ kia còn có một người đàn ông nữa, tối hôm qua, họ cũng đã triển khai hành động giải cứu những cô gái bị bắt cóc. Họ đều nằm trong độ tuổi từ mười bốn đến mười chín tuổi.

Bốn cô gái trong số đó là người ở trấn trên hoặc là người đến từ các thôn xóm gần đó, hai cô gái khác đến từ tỉnh bên cạnh. Đồn công an đã liên lạc với người nhà của hai cô gái kia rồi, có lẽ sẽ nhanh chóng có tin tức thôi.

Trong đồn công an, không chỉ có mấy cô gái được giải cứu, mà còn có hai đồng chí mặc quân trang nữa.

Nói cũng thật trùng hợp, trong số những cô gái bị lừa bán kia, cũng có một người là em gái của một đồng chí quân nhân.

Hai người quân nhân kia, một người tên là Khương Triều Dương, một người tên là Vương Tung, đều thuộc cùng một đơn vị.

Khương Triều Dương là người thôn Đại Thụ, lần này anh ta quay về thăm người thân.

Mà em gái của Khương Triều Dương - Khương Nguyệt năm nay mười sáu tuổi, hôm qua cô ta vào thành phố, người nhà đợi mãi mà vẫn không thấy cô ta về, cho nên Khương Triều Dương mới phải lên trấn trên tìm người.

Tình cờ là khi anh ta giúp công an bắt đám buôn người, thì cũng giải cứu được em gái của mình ra.

Khương Triều Dương lập bản tường trình, lấy lời khai theo quy định, sau đó dẫn Khương Nguyệt rời khỏi đồn công an.

Lúc này, đồn công an chỉ còn lại vài người, những công an hôm qua làm nhiệm vụ truy quét đám buôn người, không nhịn được mà nhắc lại những chuyện đêm qua.

"Nhắc mới nhớ, ít nhiề cũng nhờ bức vẽ kia, nếu không thì chúng ta cũng không thể túm được đám tội phạm kia một cách thuận lợi như thế rồi. Bức tranh kia vẽ giống thật ghê, thật sự là do cô gái nhỏ hôm qua vẽ à?"

"Còn phải nói ư? Hôm qua tôi tận mắt chứng kiến cô bé kia vẽ đó." Đồng chí công an già hôm qua lấy lời khai của Tô Trà cất tiếng đáp.

"Đúng đúng đúng, cô bé kia, vô cùng lợi hại." Đồng chí công an trẻ cũng cất tiếng hùa theo.

Tất nhiên là phải lợi hại rồi, đố ai từng xem qua bức tranh kia mà không khen một câu lợi hại đấy?

Người có thể vẽ một bức tranh không khác gì ảnh chụp, sao có thể không lợi hại cho được.

Lúc này, cục trưởng của đồn công an đang từ trong văn phòng đi ra, nghe thấy đám người bên ngoài đang bàn tán, ông ta cũng không nhịn được mà khen hai câu.

Lần này, từ khi tố cáo đến bắt được tội phạm, chỉ mất thời gian là một ngày thôi, áp lực của cục công an không lớn.

Lúc vừa nhận được điện thoại của lãnh đạo cấp cao, ông ta còn khá sốt ruột, thế nhưng bây giờ bắt được tội phạm rồi, ông ta không còn phải lo lắng gì nữa.

"Cô gái nhỏ kia có để lại cách thức liên lạc không? Đối với những quần chúng nhân dân đã giúp đỡ chúng ta, vừa tích cực báo án, vừa cung cấp manh mối quan trọng cho chúng ta, chúng ta phải cảm ơn cho cẩn thận mới được." Cục trưởng suy nghĩ một lát, sau đó hào phóng nói: "Chút nữa chúng ta tặng cờ thưởng cho cô bé đi, lần sau nếu viết báo cáo gửi cấp trên, nhớ phải nhắc đến cô bé này đó."

"Đúng đúng đúng, phải thưởng cho cô bé."

"Vậy để chút nữa tôi mang cờ thường sang chỗ cô bé." Đồng chí công an già chủ động nhận việc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-53.html.]

"Tôi cũng đi, hai chúng ta cùng đi." Đồng chí công an trẻ vội vàng nói.

Không bao lâu sau, phiên tòa xét xử vụ án buôn người đã được mở ra. Tuy rằng đám buôn người mạnh miệng, thế nhưng công an đã nắm được một số manh mối, lần theo manh mối đó, đoán chừng họ có thể cứu thêm vài cô gái nữa.

Những chuyện sau đó, Tô Trà có nghe Trầm Nghiễm kể lại. Thế nhưng cô cũng không để ý lắm.

Thời gian trôi qua, học sinh đã đi học được một thời gian rồi, cho nên toàn bộ khối mười một và mười hai bắt đầu tổ chức kì thi tháng.

Kì thi tháng thì bắt buộc phải thi rồi, thế nhưng bài vở bên lớp của thầy Tống cũng không thể gác lại, cho nên hành trình mỗi ngày Tô Trà đều đi theo ba điểm thẳng hàng: căn tin, phòng học, kí túc xá.

Cuối cùng, kì thi tháng cũng diễn ra đúng hạn trong tiếng gào than rung trời của đám học sinh.

Kì thi diễn ra trong hai ngày rưỡi, sau khi thi xong, trường học cho toàn thể học sinh nghỉ.

Trong hai ngày rưỡi đó, tất cả đám học sinh tham gia thi đều giống như cải thìa bị phơi nắng vậy, uể oải, bơ phờ.

Thế nhưng vừa thi xong, cả đám đã tràn đầy năng lượng. Cho dù kết quả thi thế nào, thì bọn họ cũng được nghỉ học rồi.

Được nghỉ là có thể đi chơi, có thể về nhà ăn ngon uống tốt.

Ồ, còn về những chuyện sau khi có kết quả thi ấy hả, cứ để nó diễn ra theo tự nhiên thôi.

Bị đánh cũng nhận chứ biết sao?

Các học sinh lục tục đi về phía cổng trường, Tô Trà cũng xen lẫn trong dòng người.

Rời khỏi trường học, Tô Trà chuẩn bị về thẳng nhà. Trời hôm nay không quá nóng, đi bộ vẫn có thể chịu được.

Đi cùng một đường, cũng không thể nói là oan gia ngõ hẹp được. Thế nhưng không biết vì sao lại trùng hợp như thế, Tô Trà đụng mặt Tô Vận, hai người một trước một sau bước đi trên đường.

Tô Trà đi trước, còn Tô Vận đi sau.

Tô Vận nhìn theo bóng lưng Tô Trà ở đằng trước, nghĩ đến chuyện Tô Trà được tham gia vào lớp luyện thi của thầy Tống, trong lòng cô ta không thể khống chế được sự ghen tị.

Tô Trà dựa vào đâu cơ chứ? Những học sinh có thể vào học lớp của thầy Tống đều là học sinh top đầu của khối.

Đừng nói là Tô Trà ở lớp 11-5, ngay cả lớp 11-3 của Tô Vận cũng không có ai đủ trình độ vào học ở lớp luyện thi của thấy Tống.

Càng nghĩ, trong lòng cô ta lại càng chua, Tô Vận cánh đôi môi như cánh hoa của mình, bước nhanh về phía trước vài bước, đuổi theo Tô Trà, đi song song với cô.

Nhưng mà còn chưa đợi cô ta kịp cất tiếng nói gì, Tô Trà nhìn thấy Tô Vận đuổi theo mình, ngay cả ánh mắt cũng không thèm liếc cô ta một cái, đã cất bước đi nhanh hơn.

Không biết vì sao, tuy rằng Tô Trà không thể hiện ra mặt, thế nhưng Tô Vận lại cảm nhận được Tô Trà đang ghét bỏ cô ta.

"Tô Trà, chị đợi một chút." Tô Vận lại đuổi theo, đi bên cạnh Tô Trà. Cô ta nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Tô Trà rồi cất tiếng: "Tô Trà, tôi nghe nói cô đi học ở lớp của thầy Tống à?"

"Ừm, sao đấy?" Cái tật xấu gì thế? Cô ta chẳng lẽ không nhận ra cô không hề muốn nói chuyện với cô ta à?

Loading...