Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 49

Cập nhật lúc: 2025-03-30 14:40:23
Lượt xem: 40

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qVxCAveml

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Các đồng chí công an nhanh chóng đưa ra quyết định, trước tiên cử vài người truy bắt đám buôn người.

Sau đó, Tô Trà bị giữ lại đồn công an. Người lấy lời khai của cô đổi thành đồng chí công an - người đầu tiên cô gặp khi tiến vào đồn công an.

Đồng chí công an già nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô gái nhỏ, ông ta lấy giấy bút ra bắt đầu lấy lời khai.

Trong khi đó, ông ta cất tiếng an ủi cô: "Không sao đâu, chúng ta lấy lời khai lại lần nữa, sau đó cháu để lại phương thức liên lạc, rồi cháu có thể rời đi."

"Dạ."

"Cháu gặp đám buôn người ở đâu?"

"Ở con hẻm Xuân Hạng ạ."

"Diện mạo, cách ăn mặc của đối phương ra sao. Cháu miêu tả lại một lần đi."

"Đối phương khoảng hơn ba mươi tuổi, là phụ nữ, tóc ngắn. Bà ta mặc một chiếc áo màu xanh lam, quần dài màu đen, lúc nói chuyện thì mang theo khẩu âm của Sơn Tây. Bên mép trái có một cái nốt ruồi đen ạ." Câu trả lời này, Tô Trà đã lặp lại không biết bao nhiêu lần rồi.

"Vậy cháu có thể miêu tả kĩ hơn một chút về diện mạo của đối phương không? Cháu miêu tả chi tiết một chút, thì các chú mới có nhiều manh mối, có thể nhanh chóng bắt tội phạm hơn."

"Nếu không, chú cho cháu mượn giấy bút chút đi ạ. Cháu vẽ lại dáng vẻ của bà ta cho các chú?" Tô Trà cất tiếng đề nghị.

Nghe thấy Tô Trà nói muốn vẽ tranh, đồng chí công an già khẽ sửng sốt, thấy vẻ mặt của Tô Trà thấy không giống như đang nói đùa, ông ta cũng hào phóng.

Chỉ thấy đồng chí công an già mở vở ra, sau đó đẩy cả giấy và bút về phía Tô Trà.

"Đây, cháu vẽ đi."

Thật ra đồng chí công an già không có hi vọng gì quá lớn, bởi vì dù sao thì nhìn Tô Trà vẫn còn khá trẻ tuổi, nói biết vẽ tranh, nhưng chắc gì đã vẽ được.

Thế nhưng cũng chỉ mất một tờ giấy mà thôi, chẳng có ảnh hưởng gì lớn cả.

Tô Trà kéo tờ giấy về phía mình, nhận lấy cây bút.

Nét vẽ đầu tiên được vẽ xuống, đồng chí công an già vẫn không thèm để ý. Thế nhưng khi vẽ đến nét thứ ba, thứ tư, đồng chí công an già đã nhìn ra hình ra dáng.

Chỉ cần vài nét ngắn thô sơ là có thể phác thảo ra những đường nét thô sơ trên gương mặt của một người, chuyên gia vừa ra tay một cái là biết có được hay không ngay.

Với kĩ thuật này, thậm chí còn vượt qua cả chuyên gia tạo hình rồi ấy chứ?

Càng về sau, gương mặt của đồng chí công an già lại càng căng thẳng, chỉ sợ bản thân tạo ra tiếng động lớn nào đó ảnh hưởng đến Tô Trà.

Lúc Tô Trà chỉ còn vài nét nữa là hoàn thành bức vẽ, đồng chí công an già thậm chí còn quên cả hít thở.

Đợi đến khi tay Tô Trà dừng bút, chiếc bút đặt lên bàn phát ra một tiếng vang rất nhỏ, đồng chí công an già mới thở phào một hơi.

Ông ta vội vàng kéo quyển vở về phía mình, nhìn thấy bức vẽ chẳng khác gì ảnh chụp trên bàn, đồng chí công an già thở dốc vì kinh ngạc.

Cái này, cái này, cái này, cũng lợi hại quá đi mất.

"Cháu, cháu đợi chú một lát, chú đi ra ngoài một chút. Cháu đừng đi đâu nhé." Đồng chí công an già nói xong thì cầm lấy bức tranh chạy vội ra ngoài.

Khoảng nửa phút sau, một công an trẻ tuổi bưng cốc nước tiến vào, trong đôi mắt anh ta tràn ngập sự sùng bái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-49.html.]

Vừa rồi, lão Trương bảo anh ta rót nước mang vào cho cô, anh ta đã nhìn thấy bức tranh trên tay lão Trương rồi, nghe nói là do cô gái nhỏ này vẽ. Đồng chí công an trẻ tuổi sao có thể không sùng bái sao được?

Tô Trà nhận lấy cốc nước, cô khẽ mỉm cười cất tiếng: "Cảm ơn anh."

"Đừng khách sáo." Hai má của công an trẻ đỏ bừng lên, nhìn chằm chằm Tô Trà một lát lâu, đột nhiên anh ta cất tiếng hỏi: "Đồng chí Tô Trà, tôi có thể hỏi cô một vấn đề không?"

"Anh cứ hỏi đi." Tô Trà uống một ngụm nước, vẻ mặt của cô vô cùng bình tĩnh.

"Tôi muốn hỏi là, khi cô gặp được đám buôn người ấy, sao đối phương lại không bắt cô luôn?"

Ồ, lanh đó, thanh niên à, câu hỏi này của anh khá sắc bén đó.

Hệ thống bày ra vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, hạt dưa và nước trà đã được nó chuẩn bị sẵn từ trước rồi, chỉ chờ xem kí chủ lật xe nữa thôi!

Ha ha ha, cho cô giả thành kẻ ngốc này. Ha ha, bây giờ lật xe rồi chứ gì?

Nụ cười trên gương mặt của Tô Trà cứng đờ trong nháy mắt, khóe miệng cô cũng hạ xuống vài phần.

Cô nhìn chằm chằm vào đồng chí công an trẻ vừa đưa ra yêu cầu tra tấn linh hồn kia.

"Câu hỏi này của anh, vô cùng sắc bén." Tô Trà trực tiếp phỉ nhổ một câu.

"Ngại quá, tôi chỉ khá tò mò mà thôi." Đồng chí công an trẻ có chút ngượng ngùng, giơ tay gãi gãi đầu. Sau đó, anh ta lại tiếp tục hỏi: "Đồng chí Tô Trà có dáng vẻ xinh đẹp thế này, rốt cuộc cô đã làm thế nào để thoát khỏi bàn tay của đám buôn người thế?"

"Tôi biểu, biểu diễn một kĩ thuật?" Tô Trà ậm ờ nói.

Thế nhưng đồng chí công an trẻ kia vẫn cố tình không buông tha cho cô, tiếp tục hỏi:

"Kĩ thuật gì thế? Có thể nói cho tôi biết không, nếu vậy thì chúng tôi có thể tuyên truyền một chút. Tương lai nếu có cô gái này không may đụng trúng đám buôn người, cũng có thể thoát thân."

Nhìn thấy tầm mắt nóng rực của đồng chí công an trẻ, Tô Trà khẽ hắng giọng, cất tiếng nói: "Cái này, người bình thường sẽ không học được đâu."

"Cô chưa nói, sao biết người ta không học được?"

"Cái này không thể nói rõ được." Tầm mắt Tô Trà nhìn đồng chí công an trẻ này vô cùng bất đắc dĩ.

Dường như đồng chí công an trẻ đã nhận ra sự khó xử của Tô Trà, anh ta có chút thất vọng.

Nhìn thấy công bộc của nhân dân thất vọng, Tô Trà khẽ thở dài. Cô đặt cốc nước trong tay xuống, bỗng nhiên cất tiếng: "Xem này."

Đồng chí công an trẻ khó hiểu ngẩng đầu lên.

Một giây sau, ánh mắt của đồng chí công an trẻ đột nhiên dại ra.

Tô Trà vẫn đang duy trì vẻ mặt của "đứa ngốc", thì cánh cửa phòng đột nhiên bị người khác mở ra.

Tô Trà và đồng chí công an nhỏ quay đầu theo phản xạ, nhìn về phía cửa phòng, sau đó cô thấy đôi mắt của đồng chí công an già cũng dại ra hệt đôi mắt của đồng chí công an trẻ khi nãy.

Đồng chí công an già/ đồng chí công an trẻ: đây quả nhiên không phải kĩ thuật mà người bình thường có thẻ học được.

Cô gái này, đang tấu hài đúng không?

Nhưng mà, xấu như thế này, có lẽ đám buôn người cũng sẽ ghét bỏ nhỉ?

Nhìn thấy cảnh tượng hài kịch yên lặng kia, trong lòng hệ thống cảm thấy cân bằng hơn nhiều.

Loading...