Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 48

Cập nhật lúc: 2025-03-30 14:40:21
Lượt xem: 37

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5AewPLDZTt

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thế nhưng vì để đảm bảo an toàn... bà ta vẫn khẽ tiến lên từng bước, giơ tay ra vỗ vỗ bả vai của cô gái nhỏ kia.

Tô Trà thấy bả vai của mình bị người khác vỗ vỗ vài cái, thì xoay mặt sang, dùng cặp mắt lé kia của cô quan sát người phụ nữ nọ. Cô nghiêng đầu hỏi: "Thím, thím, có, có việc, việc gì không ạ?"

Nghe thấy cô cất tiếng, người phụ nữ cũng chịu phục rồi. Không những là kẻ điếc, mà còn là một lẻ chuyên nói lắp nữa cơ à?

"Tao nói, tao muốn hỏi đường. Mày có biết đường đến phố Đông Quan đi như thế nào không?"

Người phụ nữ lên tiếng, lúc bà ta đặt câu hỏi vẫn luôn nhìn chằm chằm vào sắc mặt của cô gái nhỏ, đồng thời bàn tan còn ra dấu cho người đàn ông vẫn đang nấp trong chỗ tối, ý bảo đối phương chuẩn bị, nếu phát hiện ra chỗ nào không thích hợp thì lập tức ra tay.

Không khí vô cùng căng thẳng và nguy hiểm, thế nhưng Tô Trà lại cứ hồn nhiên như không hề phát hiện ra vậy.

Vẻ mặt của cô mê mang, cặp mắt bị tật kia dán chặt vào khẩu hình miệng của người phụ nữ, dường như đang cẩn thận phân biệt xem người phụ nữ vừa nói gì.

"Thật, thật ngại quá. Cháu, cháu không nghe, nghe rõ thím nói." Tô Trà lắp bắp cất tiếng hỏi, sau đó cúi gầm mặt xuống, dường như không vui vẻ khi người ta nhìn chằm chằm vào chỗ thiết hụt của bản thân.

Người phụ nữ lại vẫn nhìn chằm chằm biểu cảm trên mặt của Tô Trà, vẻ mặt của bà ta hiện lên ý cười, bà ta phất tay nói: "Không có việc gì, không có việc gì. Mày đi đi."

Tầm mắt của người phụ nữ vẫn chăm chú quan sát Tô Trà, Tô Trà lại giả vờ ngây thơ, cô ngẩng đầu lén đánh giá người phụ nữ kia.

"Tao nói, không còn việc gì nữa. Mày đi đi."

Diễn kịch thì phải diễn tròn vai, Tô Trà vẫn nhìn chằm chằm khẩu hình miệng của người phụ nữ như cũ, cẩn thận phân biệt xem, người phụ nữ kia vừa nói gì.

Người phụ nữ kia lặp lại một lần nữa: "Tao nói, không có việc gì nữa rồi. Mày đi đi."

Lần này, tốc độ nói chuyện của người phụ nữ chậm hơn nhiều.

Tô Trà cũng diễn dáng vẻ như đã nghe hiểu rồi, cô xoay người, chậm rãi đi về phía đầu ngõ.

Thế nhưng đi chưa được vài bước, người phụ nữ lại bỗng dưng gọi với theo bóng lưng của Tô Trà.

"Ôi, cô gái nhỏ, cháu rơi tiền này."

Người phụ nữ nói xong, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm bóng người đằng trước, thấy cô gái nhỏ dường như hoàn toàn không nghe thấy, vẫn tiếp tục chăm chăm đi về đằng trước, bước chân cũng chưa hề dừng lại dù chỉ một chút.

Xem ra đúng là điếc thật!

Đợi Tô Trà đi xa, người phụ nữ đứng ở chỗ cũ không nhúc nhích, một người đàn ông nấp trong góc tối của ngõ nhỏ đột nhiên đi đến bên cạnh bà ta.

Trên vai người đàn ông còn khiêng một cô gái nữa.

Ông ta nhìn chằm chằm theo hướng Tô Trà rời đi, gương mặt mang nét tàn nhẫn, cất tiếng nói: "Sao không xử lý luôn con nhỏ đó đi?"

"Chỉ là một con nhóc nói lắp thôi ấy mà, nếu con bé đã không thấy được gì thì cứ mặc kệ nó đi. Gần đây kiểm soát khá nghiêm, số hàng trên tay chúng ta vẫn nên nhanh chóng chuyển đi, có thể không gây chuyện là tốt nhất."

Người phụ nữ lườm người đàn ông một cái, lâp tức đảo mắt nhìn qua cô gái bị người đàn ông khiêng trên vai kia, nói: "Diện mạo con nhóc này không tệ, chắc chắn có thể bán được giá tốt."

Bên kia, Tô Trà vừa rời khỏi ngõ nhỏ, cô đã lập tức phát huy tế bào vận động của mình, chạy thẳng đến đồn công an ở trấn trên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-48.html.]

Tô Trà chạy vội quá, nhất thời không để ý nên đụng trúng người khác.

Người đàn ông kia bị đụng không nhẹ, thâm chí Tô Trà còn nghe thấy đối phương phát ra một tiếng hít khí.

Tô Trà ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô là bộ quân trang màu xanh biếc. Đến kĩ nhìn kĩ, Tô Trà mới phát hiện ra mình vừa đụng trúng hai đồng chí quân nhân.

Lúc này có thể gặp đồng chí giải phóng quân, Tô Trà vô cùng kích động, chỉ thiếu rưng rưng nước mắt nữa thôi.

Tốt quá đi mất.

"Đồng chí quân nhân, vừa rồi tôi gặp được một đám buôn người ở trong ngõ nhỏ kia. Các anh nhanh chạy qua đó bắt người đi." Vẻ mặt Tô Trà đầy vẻ lo lắng, cô vội vàng nói.

Hai đồng chí quân nhân kia nghe thấy lời này của Tô Trà, thì sắc mặt chợt thay đổi.

"Cô nói đám buôn người ở đâu cơ?" Một quân nhân trong đó cất tiếng hỏi.

"Ở bên đó, trong ngõ kia." Tô Trà giơ tay chỉ vào cái ngõ nhỏ mà cô vừa chạy ra.

"Cô đến đồn công an báo án trước đi, chúng tôi đuổi theo bọn chúng."

Không đợi Tô Trà kịp nói gì, hai đồng chí quân nhân nọ đã chạy thằng về phía ngõ nhỏ bên kia.

Tô Trà tiếp tục vội vàng chạy đến đồn công an, khoảng hơn mười phút sau, cuối cùng cô cũng đến cửa đồn công an rồi.

Tô Trà chạy thẳng vào trong, trực tiếp mở miệng: "Đồng chí công an, cháu muốn báo án."

"Ồ, chuyện gì thế? Chúng ta lập biên bản ghi lời khai trước."

Người trực ca là một công an khá lớn tuổi, cũng đã công tác ở nơi này mười mấy năm nay rồi.

Nhìn thấy cô gái nhỏ trước mắt cũng trạc tuổi con gái mình, thái độ của ông ta tốt hơn rất nhiều.

"Vừa rồi cháu gặp đám buôn người ở một cái ngõ nhỏ trên đường Xuân Phố, đối phương là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, mặc áo màu xanh lam, quần dài màu đen, tóc ngắn, khi nói chuyện có mang theo khẩu âm của vùng Sơn Tây."

Tô Trà cất tiếng, đồng chí công an lập tức không còn bình tĩnh như trước nữa.

Ông ta đã gặp qua rất nhiều người đến báo án rồi, thế nhưng chưa thấy ai có thể trực tiếp khai toàn bộ thông tin về đối phương ra như thế.

Thế nhưng có liên quan đến đám buôn người, đồng chí công an cũng không dám xem nhẹ chuyện này. Ông ta vội vàng gọi đồng nghiệp đến báo cáo cho cấp trên biết.

Mà sở dĩ đồn công an bọn họ vừa nghe thấy án buôn người đã coi trọng như thế này, là do gần đây, trấn trên của bọn họ đã có vài cô gái bị mất tích rồi.

Mấy ngày nay, đồn công an đều cử người ra ngoài tuần tra, thế nhưng đối phương vô cùng gian xảo, chỉ suýt chút nữa thôi là bọn họ có thể tóm được đuôi của đối phương rồi, tiếc là lại để đối phương chạy thoát mất.

Chỉ hai phút sau, đã có người đưa Tô Trà vào một căn phòng, không gian xung quanh căn phòng này khá yên lặng.

Đối mặt với nhóm đồng chí công an nghiêm túc, Tô Trà cũng không hề căng thẳng một chút nào cả.

Đối phương hỏi cái gì, cô ngoan ngoãn trả lời cái đó.

Cho dù đối phương có lặp lại câu hỏi bao nhiêu lần, thì Tô Trà cũng có thể kiên nhẫn trả lời lại giống y hệt câu trả lời trước đó, không có chút sai lầm nào.

Loading...