Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 40

Cập nhật lúc: 2025-03-30 14:39:43
Lượt xem: 55

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KjPjkLZs8

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Đừng khách sáo, nếu em làm xong đống này mà còn muốn làm nữa thì cứ đến tìm thầy. Trong nhà thầy vẫn còn vài đề nữa, lần sau thầy sẽ mang đến cho em." Tống Minh vô cùng hào phóng nói.

"Dạ được ạ."

"Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, em nhanh về kí túc xá đi thôi."

"Tạm biệt thầy."

Tô Trà mỹ mãn ôm mười đề thi rời khỏi văn phòng.

Ồ, Tô Trà cảm thấy thứ mà mình đang ôm trong lòng không phải đề thi, mà là tiền tài đó.

Cuối cùng cô cũng hiểu được vì sao mọi người lại luôn nói, tri thức là tài phú.

Ngày hôm sau, các học sinh khác trong lớp 11-5 đột nhiên phát hiện ra Tô Trà trở nên bận rộn hẳn lên.

Giờ ra chơi, mọi người đều ra ngoài hít thở không khí, hoặc là ngồi tại chỗ nói chuyện với những bạn khác.

Thế nhưng Tô Trà lại không như thế, cô vẫn luôn vùi đầu vào làm bài.

Làm bài, làm bài, không ngừng làm bài.

Không chỉ có thời gian ra chơi giữa các tiết học đâu, mà thậm chí giờ nghỉ trưa cô cũng cứ ngồi lì trong phòng học vùi đầu làm bài, chỉ nhờ Tống Niệm Niệm đến căn tin ăn cơm thì mua hộ cô hai cái bánh mì.

Nhìn thấy Tô Trà ham học như thế, những học sinh khác ở lớp 11-5 cũng không dám ồn ào hay lớn tiếng, chỉ sợ quấy rầy đến Tô Trà.

Tô Trà dùng gần như toàn bộ thời gian nghỉ ngơi trong ngày để làm bài, trước tiết tự học buổi tối hôm đó, cô đã làm xong ba đề thi, còn lại bảy đề nữa, Tô Trà cũng làm xong những bài dễ trong đó rồi.

Đợi đến khi Tô Trà dừng cây bút trong tay và hừng hực khi thế chờ nghiệm thu thành quả, cô cảm giác như hai bàn tay không phải là tay của cô nữa rồi.

Vừa đau vừa nhức.

"Hệ thống, phần thưởng của tôi đâu? Tôi kiếm được bao nhiêu tiền?"

"Kí chủ đã hoàn thành ba đề thi, điểm số lần lượt là 90 điểm, 88 điểm và 83 điểm. Bởi vì kí chủ đã hoàn thành xuất sắc, điểm số đều vượt qua điểm chuẩn, cho nên hệ thống thưởng 15 đồng, ngoài ra còn có một phần quà ngẫu nhiên, rút thăm một trong ba món đồ sau: một cục xà phòng, một con tem và một đôi vỏ gối thêu hoa."

Một màn hình trong suốt đột nhiên lơ lửng xuất hiện trước mắt Tô Trà, bên trên hiện thị thông tin của cô.

Kí chủ: Tô Trà.

Tổng số tiền kiếm được: 25 đồng 1 xu.

Phía dưới còn có ba ô vuông, trong ba ô vuông đố lần lượt là xà phòng, tem, và cặp vò gối.

Đôi mắt Tô Trà sáng lấp lánh.

Hóa ra mình còn có thể làm như thế này à?

Bản tiểu tiên nữ đúng là một cô gái vừa dịu dàng xinh đẹp, vừa thông minh mà!

Học tập giúp ta tiến nhanh hơn.

Hệ thống nhìn thấy trong đầu kí chủ lại bắt đầu đủ loại suy nghĩ tự luyến.

Đã được trải nghiệm một lần rồi, cho nên hệ thống đã có kinh nghiệm.

Bình tĩnh, bình tĩnh, gặp được một kí chủ thế này, nó phải bình tĩnh thôi.

Thế nhưng, bao giờ cơn điên của kí chủ mới kết thúc đây?

Chỉ là, nó cảm thấy mắt đau, đau đến rít lại.

------

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-40.html.]

Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc đã đến thứ bảy. Hôm nay học sinh được nghỉ, buổi sáng sau khi học xong, các học sinh có thể về nhà, thế nhưng vẫn phải quay lại trước giờ tự học buổi tối của chủ nhật.

Tuy đã tan học rồi nhưng Tô Trà vẫn luôn tích cực vươn lên. Khi những người khác đang thảo luận xem ngày mai nên đi đâu chơi, thì Tô Trà đã xách chồng bài thi về nhà tiếp tục chiến đấu.

Ai mà ngờ được, chỉ một tuần ngắn ngủi, cô đã có thể tích lũy một số tiền "lớn" rồi... 57 đồng.

Bây giờ cô đã trở thành người sở hữu 57 đồng rồi, cô không bao giờ... không còn là Tô Trà không xu dính túi kia nữa.

Sống lưng thẳng lên rồi, Tô Trà cảm giác như mình đi đường như bay vậy.

"Tô Trà, bên này."

Mới vừa ra đến cổng trường, Tô Trà đã nhìn thấy Tô Thắng Lợi đứng ở cổng trường chờ cô.

Tô Trà chạy chậm về phía chú ta, ngửa đầu cười hỏi: "Chú nhỏ, sau chú lại đến đây ạ?"

"Hai hôm trước mẹ cháu lên trấn trên một chuyến, lo lắng lúc cháu quay về thôn lại không có xe, cho nên cố ý bảo chú đến đây đón cháu, rồi đạp xe đưa cháu về."

"Ôi chao, chú nhỏ, chú tốt quá." Tô Trà cất tiếng, cái miệng nhỏ của cô vô cùng ngọt ngào.

"Đi thôi, đừng có nịnh chú. Lên xe nhanh đi nào."

"Rõ, chú nhỏ." Tô Trà nghịch ngợm bày ra tư thế chào theo quân đội, sau đó cô khẽ kiễng chân nhảy lên yên sau xe đạp.

"Chú nhỏ, chúng ta xuất phát thôi." Tô Trà cẩn thận nắm lấy góc áo của Tô Thắng Lợi, cất giọng giòn vang.

Lập tức, chiếc xe lao thẳng về phía trước, hai người trên xe trò chuyện rôm rả. Những người đi đường còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nói ngọt ngào trong trẻo của cô gái nhỏ, nghe đến độ hai bên tai cũng mềm mại hẳn đi.

Đợi xe đạp đi xa rồi, hai bóng người mặc quân phục màu xanh lá đi ra từ quán hoành thánh bên đường.

"Ôi chao mẹ ơi, đại đội trưởng, không ngờ rằng ở chỗ của anh lại có một cô gái xinh đẹp như thế này đấy, dáng dấp thật ưa nhìn, chẳng qua là tuổi hơi nhỏ." Một người đàn ông mặc quân trang trong đó cất tiếng khen.

"Chưa ăn no à?" Một giọng nói trầm thấp khác vang lên.

"Ăn no rồi ạ."

"Ăn no rồi sao vẫn không thể chặn được cái miệng của cậu thế?" Dứt lời, người đàn ông vừa lên tiếng sải đôi chân dài, bước nhanh về một hướng.

"Ôi, đại đội trưởng, chờ em với."

"Đuổi kịp đi."

Hai bóng dáng mặc quân phục xanh lục dần đi xa, nếu quan sát cẩn thận, sẽ phát hiện ra, hướng họ đi cũng chính là hướng mà chiếc xe đạp kia vừa đi.

"Kính cong, kính cong..."

Trên con đường đất nhỏ của thôn lại vang lên tiếng chuông xe đạp lanh lảnh.

Đạp xe từ trấn trên về thôn chỉ mất khoảng một nửa tiếng đồng hồ, nhanh hơn so với đi bộ nhiều.

Vừa đến cửa nhà, Tô Thắng Lợi vừa ổn định xe thì Tô Trà đã nhảy xuống rồi.

"Chú nhỏ, vất vả cho chú rồi ạ. Đây, cháu có cái này, chú mang hộp kem dưỡng da mặt này về cho thím nhỏ dùng nhé."

Tô Thắng Lợi thấy Tô Trà lấy một hộp kem dưỡng da mặt ra, nhãn hiệu này hình như trước đây chú ta đã từng nhìn thấy ở trung tâm thương mại rồi, không rẻ chút nào.

Thế nên, chú ấy lập tức cất tiếng từ chối: "Không cần, không cần, cái này cháu cứ giữ mà dùng đi, thím nhỏ của cháu có rồi."

"Chú nhỏ, chú đừng khách sáo với cháu. Chú cầm đi ạ."

Tô Trà cũng không muốn đùn đẩy qua lại, nhét thẳng vào tay Tô Thắng Lợi.

"Đúng rồi, chú nhỏ, hôm nay chú ở lại nhà ăn cơm nhé?"

"Không được rồi, chiều nay chú còn phải đi làm nữa mà. Bây giờ chú phải về luôn rồi. Ngày mai cháu quay về trường học đúng không? Vậy trưa mai chú lại về đây đón cháu lên trường."

Loading...