Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 37
Cập nhật lúc: 2025-03-30 14:39:37
Lượt xem: 53
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5AewPLDZTt
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe phần thưởng chỉ có 0,01 đồng, khóe miệng Tô Trà không thể khống chế được cứ thế mà run rẩy.
Chỉ thưởng cho 0,01 đồng, thế mà hệ thống còn không biết xấu hổ nói ra miệng?
"Cô ơi, em tham gia ạ." Tô Trà lên tiếng trả lời.
"Em đồng ý rồi à? Vậy đi, từ đêm nay trở đi, em không cần lên lớp giờ tự học buổi tối nữa. Từ hôm nay, hễ cứ đến giờ tự học buổi tối, thì em đi đến lớp của thầy Tống Minh ở căn phòng học đầu tiên bên trái cầu thang tầng hai ở tòa nhà tổng hợp ấy để luyện thi nhé."
"Dạ cô."
"Vậy được rồi, không còn chuyện gì nữa đâu. Em có thể về lớp rồi."
Tô Trà đứng dậy, rời khỏi văn phòng.
Khi bước chân cô vừa rời khỏi văn phòng, âm thanh hệ thống lại vang lên trong đầu cô.
"Tinh tinh, leng keng, hệ thống ghi sổ 0,01 đồng."
Tô Trà lập tức cảm nhận được sự lợi hại của hệ thống này, nó có có thể bắt chước âm thanh tiền xu va vào nhau nữa chứ, đây liệu có phải bản lậu không nhỉ?
Quay về phòng học rồi, Tô Trà nhất thời không có thời gian rảnh để đi nghiên cứu cái hệ thống đột nhiên xuất hiện này.
Đến tối hôm đó, tất cả các học sinh của lớp 11-5 đột nhiên phát hiện Tô Trà không tham gia tiết tự học?
Giỏi thật, vừa mới khai giảng chưa bao lâu, thế mà đã dám trốn tiết tự học rồi. Lợi hại.
Thế nhưng đám học sinh của lớp 11-5 không hề biết rằng, lúc này Tô Trà đang bước vào một lớp học mới.
Khi Tô Trà vừa bước vào phòng học, cô cảm nhận được rõ ánh mắt của các bạn học xung quanh đều tập trung lên người mình.
Phần lớn những học sinh đang ngồi ở trong lớp này đều là học sinh của lớp 11-1, đám học sinh lớp 11-1 đều quen biết nhau, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một gương mặt mới, sao có thể không khiến cho bọn họ tò mò được cơ chứ?
Đồng thời còn có người âm thầm phỏng đoán, người này, liệu có phải chính là bị lão đại thần bí học sinh của lớp thường đã ngược bọn họ tơi tả kia không?
Lúc này đột nhiên vang lên tiếng bước chân đang đi về phía phòng học.
Dưới cái nhìn chăm chú của các học sinh trong lớp, Tống Minh thản nhiên đi vào lớp học, thầy ấy đứng trên bục giảng, ngẩng đầu lia mắt nhìn quanh đám học sinh ngồi dưới một vòng.
"Theo lệ cũ thì thầy giới thiệu trước vậy. Thầy tên là Tống Minh, là giáo viên huấn luyện của lớp thi đấu toán học."
"Có lẽ mọi người cũng phát hiện ra rồi, lần này lớp chúng ta có thêm một bạn học mới. Nào, bạn học mới đứng lên tự giới thiệu cho các bạn khác cùng biết nào." Vẻ mặt Tống Minh vô cùng nghiêm túc, sau khi nói xong, tầm mắt của thầy ấy lập tức nhìn về phía Tô Trà.
Tầm mắt của các bạn học khác cũng đều nhìn về phía Tô Trà.
Tô Trà đứng dậy, mỉm cười nói với họ: "Chào mọi người, mình là Tô Trà, học sinh của lớp 11-5."
Các học sinh khác nghe thấy mấy chữ "lớp 11-5", là một lớp thường, thì lập tức liên hệ Tô Trà với lão đại thần bí kia.
Có thể khiến cho Tống Minh phá lệ mời đi học, sao có thể làm một bạn học bình thường được cơ chứ?
Đối với màn tự giới thiệu của Tô Trà, tuy có tò mò nhưng không ai có thời gian nghĩ nhiều cả, bởi vì khi Tô Trà vừa ngồi xuống, thì Tống Minh - người đang đứng trên bục giảng đã bắt đầu phát đề thi rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-37.html.]
"Chúng ta làm một bài thi nhỏ nhé. Đề bài khá khó, cho nên tôi yêu cầu tất cả mọi người nghiêm túc đọc kĩ đề, thời gian thi là một tiếng rưỡi."
Tô Trà ngồi ở chỗ của mình, ngay khi cô vừa nhận được bài thi, trong đầu đã vang lên âm thanh máy móc của hệ thống.
"Nhiệm vụ hệ thống: Thi đạt tiêu chuẩn."
"Hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được phần thưởng của hệ thống là 10 đồng."
Nghe thấy con số mười đồng kia, đôi mắt đang dán lên bài thi của Tô Trà lập tức sáng rực lên.
Mười đồng cơ đấy.
Ở thời đại này, tiền lương công nhân một tháng cũng chỉ có vài chục đồng mà thôi, một cân lúa bốn hào tám xu, một chiếc xe đạp thì khoảng hai trăm đồng.
Thế nhưng bây giờ cô chỉ cần làm một bài thi đã được hệ thống thưởng cho mười đồng rồi, làm mười bài thi là được một trăm đồng, chỉ cần làm đủ hai mươi bài thi là cô có thể mua xe đạp rồi ư?
Hai trăm đồng, ở thời đại này, đây đã có thể coi như một số tiền lớn rồi.
Nhìn tờ đề thi trong tay, thứ mà Tô Trà đang đọc được không phải là nội dung của đề thi nữa, mà là những đồng tiền đáng yêu sáng lấp lánh.
Vì tiền, cô liều cái thân già này.
Thế nhưng, tinh thần chiến đấu của Tô Trà chỉ sôi sục được khi làm hai trang đầu tiên thôi, khi đọc đề bài của hai câu hỏi hai mươi điểm ở trang cuối cùng kia, tinh thần của cô giống như bong bóng bị kim châm.
Tô Trà vắt hết óc, cuối cùng cũng giải ra được một bài trong đó, còn đề bài cuối cùng kia, Tô Trà mới chỉ manh nha hình thành ý tưởng giải thôi, thế nhưng không may là cô bị mắc kẹt khi giải đến ý nhỏ thứ hai trong bài.
Thời gian chậm rãi trôi qua, ngay khi Tô Trà vẫn cố chấp muốn cố gắng thêm một chút nữa, thì Tô Minh đứng trên bục giảng khẽ gõ gõ vài cái lên bàn.
"Hết giờ rồi, bạn học ngồi cuối cùng kia thu bài từ dưới lên đi."
Đừng mà, đừng mà, cứ để cho em vật lộn thêm một lúc nữa đã.
Thế nhưng bài thi của cô cuối cùng vẫn bị bài học kia thu mất. Ngay trong giây phút bài thi bỏ cô mà đi, cả người Tô Trà gục xuống bàn, giống như một con cún vậy.
Đợi Tống Minh cầm chồng bài thi rời đi, đám học sinh mới bắt đầu bán tán xôn xao.
"Vừa rồi các cậu có làm được hai bài cuối cùng kia không?"
"Tôi làm được, nhưng chắc chắn sẽ không đúng cho xem. Tôi đã cố gắng làm hết cả bài thi rồi, chỉ hi vọng thầy Tống có thể nể mặt sự cố gắng đó của tôi, cho tôi vài điểm vất vả là được rồi."
"Tôi chưa làm, đề bài khó quá đi mất."
"Các cậu còn nói nữa à, các cậu chỉ có hai bài không biết làm thôi, còn tôi thì có rất nhiều bài tôi đều không biết làm."
Tô Trà chỉ lén vểnh tai lên nghe các bạn học bên cạnh nói chuyện, sau khi nghe được lời nói của tất cả mọi người, Tô Trà an tâm rồi.
Tất cả mọi người đều không biết làm, cho nên có lẽ thành tích của cô sẽ không quá khó nhìn.
"Ha ha, bạn học mới, bạn thi thế nào?"
Bả vai của cô đột nhiên bị vỗ một cái, Tô Trà vừa quay đầu lại đã đối diện với một gương mặt xa lạ đang nở nụ cười sáng lạn, để lộ hàm răng trắng bóng. Thoạt nhìn dáng vẻ của người nọ còn khá dễ nhìn.