Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 354
Cập nhật lúc: 2025-04-03 23:04:53
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7KjPjAvqLj
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người ăn cơm phải ăn hết cái tinh túy của cơm vì vậy Tô Trà cũng ăn không ít, bụng nhỏ đều no rồi.
Nhận ra động tác nhỏ của Tô Trà, Phó Hành Khanh dừng tay đang gắp thức ăn lại.
Tô Trà ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào trên tay Phó Hành Khanh, lúc này mới phát hiện anh vẫn còn chưa ăn.
“Tôi ăn no rồi, anh không cần đặc biệt quan tâm đến tôi nữa đâu.” Tô Trà cầm chén trà uống một ngụm nước.
Nghĩ đến lần trước vì Tô Trà ăn quá nhiều mà phải nhập viện, Phó Hành Khanh đặt đôi đũa trong tay xuống, thay một đôi mới sau đó mới bắt đầu ăn.
Nhìn thấy động tác đổi đũa của Phó Hành Khanh, Tô Trà hơi nhướng mày.
Đừng nhìn Phó Hành Khanh lớn lên có chút cao to, anh quan sát rất cẩn thận và các chi tiết nhỏ cũng được chú ý đúng lúc đúng chỗ.
Hành động đổi đũa này là quả một điểm cộng tốt.
Nửa đầu là Phó Hành Khanh gắp thức ăn, Tô Trà ăn, nửa sau Phó Hành Khanh ăn, Tô Trà ngồi bên cạnh chậm rãi uống trà, thỉnh thoảng còn gợi ý món ăn nào ngon, hai người mỗi người một câu trò chuyện rất tự nhiên.
“Đoàng!” Một tiếng.
Có một tiếng sấm bất ngờ truyền đến từ bên ngoài nhà hàng sau đó trời bắt đầu đổ mưa.
Một lúc sau, toàn bộ thức ăn trên bàn đều được Phó Hành Khanh giải quyết xong, năm món đồ ăn của Tô Trà và Phó Hành Khanh không hề lãng phí chút nào.
Tô Trà ăn một phần ba còn Phó Hành Khanh ăn hai phần ba, nghĩ về chuyện này tầm mắt Tô Trà lơ đãng liếc nhìn về phía bụng của Phó Hành Khanh.
Có vẻ như nó vẫn phẳng nha.
Bụng nhỏ của cô còn hơi hơi nhô lên. anh ăn nhiều như vậy mà thức ăn đi đâu hết rồi?
Sau khi ăn xong, Phó Hành Khanh thanh toán hóa đơn sau đó cả hai cùng nhau đi ra khỏi nhà hàng.
Ở cửa, Trương Huy đã cầm hai chiếc ô đứng đợi.
Nhìn thấy hai người Tô Trà cùng đi ra, Trương Huy lập tức mở một chiếc ô và đi về phía Tô Trà, nhưng chiếc ô trong tay anh ấy còn chưa chạm tới đỉnh đầu Tô Trà thì đã bị một bàn tay lấy mất.
Trương Huy ngước mắt lên thì bắt gặp ánh mắt của Phó Hành Khanh.
“Tôi đưa Tô Trà trở về.” Phó Hành Khanh vừa nói vừa giơ tay lấy ô che khuất đỉnh đầu Tô Trà.
Tô Trà cũng nghe những gì Phó Hành Khanh vừa nói, gật đầu với Trương Huy, sau đó mỉm cười và nói: "Em sẽ ngồi xe của anh ấy, anh Trương, anh lái xe đi phía sau chúng em nha."
Tô Trà cũng đã lên tiếng vì vậy Trương Huy tất nhiên không có phản đối.
Xét cho cùng, so với Phó Hành Khanh, Trương Huy tự thấy mình không phải đối thủ của anh.
Có thể nói Tô Trà ở bên cạnh Phó Hành Khanh sẽ an toàn hơn là ở bên Trương Huy.
Phó Hành Khanh cầm ô, Tô Trà vừa cất bước thì anh cũng cất bước theo sau.
Trong màn mưa, dưới một chiếc ô, có một nam một nữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-354.html.]
Một người nhỏ nhắn và xinh xắn, còn người kia thì cao lớn và mạnh mẽ.
Tới bên cạnh xe, Phó Hành Khanh mở cửa xe chỗ ghế phụ lái, sau khi Tồ Trà ngồi vào thì Phó Hành Khanh mới vòng qua đầu xe và ngồi vào ghế lái.
Đúng lúc này Tô Trà mới phát hiện ra gần như nửa người của Phó Hành Khanh đã bị nước mưa làm ướt, nhưng nhìn lại cô, ngoại trừ bắp chân hơi ướt ở ngoài thì thực ra những chỗ khác trên người cô đều không bị ngấm nước mưa.
Phó Hành Khanh rõ ràng là không thèm để ý, chỉ tiện tay lau một chút rồi bắt đầu lái xe lên đường.
Chưa đầy nửa giờ, Phó Hành Khanh đã đưa Tôi Trà về đến cửa nhà.
Lần này, không đợi Phó Hành Khanh di chuyển, Tô Thắng Dân, người vừa nhìn thấy trời mưa đã bắt đầu thấp thỏm chờ con gái, vừa nghe thấy tiếng động bên ngoài đã nhanh chóng cầm chiếc ô chạy ra.
"Ôi trời, sao bây giờ con mới về chứ? Cha nhìn thấy trời mưa còn lo lắng rằng các con không mang theo ô." Tô Thắng Dân mở cửa ghế phụ lái, nói với Tô Trà đang ngồi: "Nào, con gái, đi xuống đi, cha che ô cho con, cẩn thận một chút kẻo bị ướt, nếu con mà bị bệnh sẽ không tốt đâu."
"Được rồi, Phó Hành Khanh, hôm nay trời mưa lớn như vậy cho nên chú cũng không tiện giữ cháu ở lại nhà chơi một lúc, cháu xem cả người cháu đều ướt đẫm cả rồi nên nhanh chóng về nhà thay quần áo đi, đừng để bị cảm lạnh. Cháu nhanh chóng trở về nhà đi." Tô Thắng Dân lại lộ ra nụ cười hiền lành chất phác với Phó Hành Khanh.
Ha ha ha, ông là người hiền lành lại còn quan tâm đến mọi người, làm gì có một chút ý xấu nào chứ?
Vì vậy, nhanh chóng trở về đi chàng trai trẻ!
Nghe cha nói vậy, Tô Trà bị chọc cười.
Sau khi xuống xe, Tô Trà quay đầu lại nhìn Phó Hành Khanh và nói: "Anh có muốn vào trong nhà một chút để lau sạch người trước khi trở về không?"
"Không cần, em nhanh chóng vào nhà đi, tôi trở về sẽ xử lý sau." Phó Hành Khanh trả lời, hoàn toàn không quan tâm đến bộ quần áo ướt sũng của mình.
"Được rồi, cháu lái xe chậm một chút thôi nha." Tô Thắng Dân vui vẻ nói, sau đó cùng con gái quay người vào trong nhà.
Phó Hành Khanh vẫn đang ngồi trong xe, anh nhìn thấy hành động này của Tô Thắng Dân thì giơ tay ngượng ngùng sờ sờ mũi.
Có phải anh đã làm chú sợ rồi không?
Ừm, cũng không có gì quá đáng sợ nhỉ!
Trong phòng, Tô Thắng Dân đang bắt đầu tố cáo với con gái mình.
"Con gái, động tác của Phó Hành Khanh kia quá lưu loát, cậu ta chỉ xách nó lên như thế này, rồi vặn "rắc" một tiếng là con gà ngừng cử động. Con gái, con thử nghĩ xem nếu tương lai hai đứa có đến với nhau thì liệu cậu ta có bắt nạt con không? Cơ thể nhỏ nhắn này của con không thể đánh lại cậu ta đâu."
Lúc này tố cáo với con gái, Tô Thắng Dân còn vừa nói vừa khoa tay múa chân chỉ để cho con gái ông biết rằng Phó Hành Khanh rất đáng sợ.
Tuy nhiên, Tô Trà còn chưa nhận ra sự đáng sợ của Phó Hành Khanh thì đồng chí Tô Thắng Dân đã nhận thức được sự đáng sợ của đồng chí Vương Tú Mi.
"Được lắm, em bảo anh tiếp đón người ta mà anh lại tiếp đón như vậy sao? Ngày thường con gái bảo anh đọc sách thì anh lại nhanh chóng ngủ gà ngủ gật, học được một chút da lông bên ngoài mà giở trò cũng khá đấy, g.i.ế.c gà dọa khỉ, đùa cũng đủ ngang tàng nha." Vương Tú Mi xách lỗ tai của Tô Thắng Dân rồi kéo vào phòng.
Bị vợ xách lỗ tai như vậy, Tô Thắng Dân không có thời gian để quan tâm đến chuyện gì khác, xin tha: “Vợ, chậm một chút, bình tĩnh, đau, đau, đau… Anh biết sai rồi, vợ ơi, anh biết sai rồi..."
"Đừng làm bộ làm tịch như vậy với em, lần nào anh cũng chỉ có nhận sai là nhanh nhất, anh có lúc nào thay đổi chưa?" Vương Tú Mi cười lạnh một tiếng rồi tiếp tục “xách” ông vào phòng.
"Rầm" một tiếng, cánh cửa đóng lại.
Cha mẹ không nói lời nào đã lập tức đi về phòng, Tô Trà nghĩ đến dáng vẻ chật vật vừa rồi của cha thì không nhịn được mà “phụt” cười một tiếng vui vẻ.
.