Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 346
Cập nhật lúc: 2025-04-03 23:04:36
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kết quả Vương Tú Mi mới chuẩn bị ra ngoài mua đồ ăn thì có điện thoại gọi tới.
Mấy phút sau, Tô Trà rưng rưng nước mắt ra ngoài.
Tô Trà ngồi trên xe, lòng đau như cắt... Tạm biệt, chân giò heo!
Xe lái về hướng căn cứ.
Sau một tiếng cũng đã tới nơi.
Xe chạy vào căn cứ, sau khi xe dừng lại, Tô Trà xuống xe đi thẳng vào văn phòng lão Bành.
Đến cửa văn phòng thầy, Tô Trà gõ cửa.
"Cốc cốc cốc!"
"Vào đi." Bên trong vang lên giọng nói của lão Bành.
Bên ngoài, Tô Trà mở cửa vào, thấy trong văn phòng ngoại trừ thầy ra còn có đàn anh La Tân Hoa cũng ở đây.
Bành Trường Phong nhìn Tô Trà trước cửa, hớn hở vẫy tay nói: "Tới rồi tới rồi, mau vào, vừa mới nhắc tới em xong."
Tô Trà mỉm cười, đóng cửa lại rồi mới đi vào trong.
Cô ngồi xuống vị trí đối diện, ngước mắt nhìn thầy.
"Tô Trà, dự án của chúng ta phải sắp hoàn thành, em theo đàn anh của em lâu đến vậy, học được cái gì nói cho tôi xem nào."
Sau khi Tô Trà tham gia dự án thì phần lớn thời gian đều do La Tân Hoa dẫn theo, từ chỗ ông ta cũng học được rất nhiều thứ.
Nghe thầy hỏi vậy, Tô Trà ngoan ngoãn trả lời.
Lúc Tô Trà nói thì ông Bành và La Tân Hoa nghiêm túc lắng nghe, cả hai đều cảm thấy rất hài lòng với cách trình bày của cô.
Thành công lớn nhất của nghề giáo là học trò có thể học được nhiều thứ từ thầy, học sinh thông minh như Tô Trà chỉ có thể gặp mà không thể cầu, khó kiếm được lắm.
Đợi Tô Trà nói xong, ông Bành và La Tân Hoa nhìn nhau, ông ta hiểu ý ngay, sau đó hỏi một số vấn đề mà cô chưa suy xét.
Tô Trà bổ sung những vấn đề được chỉ ra.
Một câu hai câu, đợi ba người nói xong thì cũng đã một giờ đồng hồ trôi qua.
La Tân Hoa đối với biểu hiện của Tô Trà rất hài lòng, không thể không thừa nhận đàn em luôn có thể cho người khác bất ngờ.
Ba người nói qua dự án máy vi tính của Tô Trà, bất quá ông Bành và La Tân Hoa không chuyên về phần điện tử nên đề tài này không nói nhiều.
"Tô Trà, gần đây quân đoàn có cuộc họp. Bên đó nói có một số ý tưởng, đoán chừng không bao lâu bộ phận nghiên cứu các em sẽ có tin tức, tôi vừa giúp dự án của em xong, nếu em có rảnh thì thử dự án mới bên quân đoàn một chút." Lão Bành giả vờ bâng quơ nói.
Tin từ lão Bành chắc chắn không có khả năng sai, có điều ông ấy không nói rõ về dự án gì đấy, chỉ nói Tô Trà hứng thú thì có thể thử xem.
Mà La Tân Hoa cũng nói vài câu bảo Tô Trà có thể thử một lần.
Dự án mới La Tân Hoa nói dường như có liên quan tới dự án máy vi tính của Tô Trà.
Lời nói không rõ ràng, Tô Trà là người thông minh, có một số việc nhấn mạnh quá nhiều sẽ nhàm chán.
Huống hồ nói chuyện với Bành Trường Phong và La Tân Hoa, Tô Trà có thể nhận ra được hôm nay gọi cô đến đây có lẽ là vì dự án mới này...
...
Nhà ga thành phố Bắc Kinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-346.html.]
Một thân hình mạnh mẽ rắn rỏi bước từ trên tàu hỏa xuống, trong chốc lát đã thu hút không ít ánh nhìn của những hành khách xung quanh.
Đặc biệt là người đàn ông mặc quân phục càng làm nổi bật lên tinh thần của anh, khí thế so với người bình thường hoàn toàn không giống nhau.
Trên tay xách một túi hành lý, Phó Hành Khanh không thèm để ý tới ánh mắt của người khác, nhanh chân đi ra ngoài cửa nhà ga.
.
Người đầu tiên Phó Hành Khanh gặp là Tần Mạt ở các cửa ra vào nhà ga, anh ta mặc áo khoác đen dựa vào xe bên cạnh, ngẩng đầu trông thấy Phó Hành Khanh đi tới thì đứng thẳng người lại.
Đôi chân dài cất bước, anh đến trước mặt Tần Mạt thì dừng lại.
"Lên xe, tôi biết cậu trở về nên cố ý lái xe tới đây đón cậu, anh em mình đi, Trầm Trang có hẹn chúng ta tối nay cùng nhau ăn cơm, tôi đưa cậu về nhà thay quần áo khác." Tần Mạt nói đến đây thì đưa tay xem đồng hồ, nói tiếp: "Bây giờ là ba giờ, cậu tắm rửa thay quần áo khác xong ra ngoài thời gian chắc không chênh lệch lắm."
"Được." Phó Hành Khan trả lời, mở cửa lên xe vị trí kế tài xế, anh nhấc túi hành lý ném ra hàng ghế sau.
"Rầm" một tiếng, túi hành lý đập vào trên ghế phát ra tiếng vang.
Tần Mạt cũng mở cửa xe ngồi vào ghế lái, lườm Phó Hành Khanh một cái rồi lái xe lên đường.
"Dạo này thế nào, tết nhất cũng không trở về mà sao mới nửa năm cậu lại về rồi? Không giống phong cách của cậu chút nào."
Dựa theo những gì Tần Mạt hiểu về Phó Hành Khanh, lúc trước cả năm không chịu về nghỉ ngơi một chuyến vậy mà giờ mới nửa năm, Phó Hành Khanh rảnh rỗi về nhà rồi?
Tần Mạt dùng đầu ngón chân cũng biết là vì ai, còn không phải Tô Trà kia à?
Ôi trời, còn chưa theo đuổi người ta được, chắc hẳn rất khó chịu.
Còn rửa tay nấu canh, chậc chậc chậc, Phó Hành Khanh thay đổi rồi.
Phó Hành Khanh không trả lời chủ đề trêu chọc rõ ràng của Tần Mạt, trên đường hai người nói không ít, nhưng chỉ cần nhắc tới chuyện tình cảm cá nhân thì Phó Hành Khanh nhất quyết không lên tiếng, làm Tần Mạt vừa buồn cười vừa tức giận.
Chẳng qua chuyện tìm người yêu này, Phó Hành Khanh vẫn phải bí mật thực hiện.
Nửa tiếng sau, xe chạy vào trụ sở lớn.
Sau khi ổn định, Tần Mạt nói đi tìm Trầm Trang để Phó Hành Khanh sửa soạn xong thì tới chỗ xe này đợi anh ta.
Phó Hành Khanh vẫy vẫy tay, xách túi hành lý nhanh chân đi về phía nhà mình.
Sau vài phút, Phó Hành Khanh đứng trước cửa nhà, lấy chìa khóa mở cửa rồi vào nhà.
Ở trong phòng, Phó Kiều Kiều nằm dài trên ghế sô pha như đồ ăn hại, nghe thấy tiếng động, quay đầu lại thì thấy anh trai mình về rồi.
Suy nghĩ đầu tiên của Phó Kiều Kiều khi nhìn thấy Phó Hành Khanh là phải tranh thủ thời gian trốn đi, dù sao chuyện lần trước cô ấy dẫn Tô Trà đi ăn đến mức đau bụng chắc chắn anh trai sẽ không dễ dàng tha thứ.
Ngay khi Phó Kiều Kiều chuẩn bị co giò bỏ chạy thì Phó Hành Khanh liếc mắt nhìn qua, ánh mắt sắc bén rơi trên người cô ấy, cơ thể Phó Kiều Kiều cứng đờ lại trong nháy mắt.
"Anh, anh về rồi à? Anh ăn cơm chưa, trong bếp còn đồ ăn đấy, anh muốn ăn chút không ạ?" Phó Kiều Kiệu nặn ra một nụ cười, nịnh nọt hỏi.
"Không đói, ông bà nội không ở nhà à?"
"Không ạ." Phó Kiều Kiều trả lời, trong lòng âm thầm chửi bậy.
Nếu ông bà cụ ở nhà, ít nhất cô ấy còn có hai vị cứu tinh, bây giờ không có, chỉ sợ sẽ bị đánh gãy chân chó.
Sự thật chứng minh, chân chó không bị đánh gãy nhưng hình phạt thì không bỏ qua.
Nửa tiếng sau, Phó Kiều Kiều xoa cơ bắp đau buốt nhức mỏi, mặt u oán nhìn anh trai.
Phó Hành Khanh nhìn gương mặt u oán của Phó Kiều Kiều chỉ thản nhiên nói: "Động tác võ thuật thụt lùi, gần đây ông nội không trông chừng em tập luyện à?"
.