Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 345
Cập nhật lúc: 2025-04-03 23:03:43
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2Ve9ZZ4P78
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Sao rồi? Người không có chuyện gì chứ?" Bà cụ đi tới, nhìn thấy Phó Kiều Kiều thì hỏi.
"Bây giờ không sao rồi, đã về nhà ạ." Phó Kiều Kiều đáp.
"Không sao thì tốt, không sao thì tốt rồi, cháu đó, lần sau chú ý một chút đi." Chuyện cũng đã qua nhưng bà cụ vẫn không nhịn được dặn dò.
Phó Kiều Kiều gật đầu, trong lòng thầm thề thốt rằng lần sau cô ấy nhất định sẽ không cho Tô Trà ăn nhiều như vậy nữa.
"Phải rồi, sáng nay anh cháu có gọi điện tới."
"Dạ." Phó Kiều Kiều trả lời, không có ngạc nhiên quá.
Dù sao theo như Phó Kiều Kiều biết, anh của cô ấy chắc chắn không phải quan tâm mình.
"Đúng lúc cháu ra ngoài, bà thuận miệng bảo cháu tới bệnh viện thăm Tô Trà rồi."
Câu nói kia của bà cụ làm trái tim trong lòng Phó Kiều Kiều nhảy lên, mặt sốt sắng nhìn về phía bà nội, đáng thương nói: "Bà nội, bà chưa nói chuyện cháu dẫn Tô Trà đi ăn đến mức đau bụng nhập viện ạ?"
"Nói rồi, sao thế?" Bà cụ không hiểu hỏi lại.
Sao cơ?
Trời muốn diệt cô ấy đây mà!
Phó Kiều Kiều có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của anh trai mình như thế nào, trong lòng tính toán xem khi anh trai trở về mình sẽ trốn đi đâu.
Tại chỗ khác, quân khu.
Phó Hành Khanh thẳng lưng đi trên hành lang tới văn phòng, tuy mặt nghiêm túc như cũ nhưng có thể nhìn ra anh không quan tâm chút nào.
Đến văn phòng lãnh đạo, Phó Hành Khanh gõ cửa một tiếng.
"Vào đi." Bên trong phát ra tiếng nói trầm thấp.
Phó Hành Khanh đưa tay mở cửa rồi hô một câu "Báo cáo."
Lãnh đạo nhìn thấy Phó Hành Khanh đột nhiên tới, dừng việc làm lại.
"Có chuyện gì?" Lãnh đạo hỏi.
"Báo cáo lãnh đạo, tôi muốn mượn điện thoại dùng một chút." Phó Hành Khanh lần đầu tiên làm chuyện này, đối mặt với ánh mắt dò xét của lãnh đạo làm anh không được tự nhiên.
Lãnh đạo nghe Phó Hành Khanh đến đây để mượn điện thoại, trong lòng hơi tò mò.
Sao vậy, buồng điện thoại đằng kia không thể gọi điện à?
Hay là nói chuyện với người kia không tiện để cho người khác biết?
Đối diện với ánh mắt trêu chọc của lãnh đạo, Phó Hành Khanh không có quá nhiều cảm xúc.
Lãnh đạo thấy dáng vẻ Phó Hành Khanh, không có từ chối, ông hất cằm chỉ về phía điện thoại trên bàn làm việc ra hiệu gọi được.
Phó Hành Khanh thấy lãnh đạo ra hiệu vẫn không làm gì.
Lần này, lãnh đạo chắc chắn Phó Hành Khanh có biến, cười đứng dậy nói: "Rồi, chỗ này nhường cho cậu, tôi ra ngoài là được chứ gì?"
"Cảm ơn lãnh đạo." Phó Hành Khanh nở nụ cười nhạt bên môi.
Lãnh đạo bị chọc cười, giơ ngón tay chỉ Phó Hành Khanh nhưng sau đó đi ra ngoài, ông còn thuận tay đóng cửa lại.
Ở bên ngoài, lãnh đạo còn nghĩ xem có nên bớt chút thời gian hỏi chuyện này với ông Phó không, lúc trước có nghe ông Phó nói đầu óc cháu trai chậm chạp.
Trong văn phòng, Phó Hành Khanh đã bấm điện thoại.
Chuông reo vài tiếng thì điện thoại được bắt máy.
"A lô, xin chào, tìm ai ạ?"
Giọng nói mềm mại của con gái truyền đến trong tai, đáy lòng Phó Hành Khanh mềm nhũn ra theo bản năng.
"Tôi là Phó Hành Khanh."
Bên kia điện thoại, Tô Trà vừa nghe điện thoại vừa cầm bát cháo trắng uống.
Bác sĩ nói hai ngày gần đây nên ăn mấy món thanh đạm cho nên mẹ Vương Tú Mi lên kế hoạch ăn uống cho Tô Trà, cháo trắng và cháo trắng, cùng lắm chỉ có một ít thịt băm, không thể cho nhiều.
Bữa tối nay của Tô Trà vẫn là cháo trắng, cô ăn chưa được hai muỗng đã nghe thấy chuông điện thoại vang lên, tiện tay bắt máy mà không nghĩ tới lại nghe thấy giọng Phó Hành Khanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-345.html.]
.
Bỗng nhiên nghe thấy giọng Phó Hành Khanh, Tô Trà không nói chuyện trong chốc lát.
Phó Hành Khanh ở đầu bên kia không nghe thấy Tô Trà trả lời, tiếp tục nói: "Tôi nghe nói em nhập viện, sao rồi, còn khó chịu không?"
Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp thuộc về đàn ông quan tâm hỏi thăm, Tô Trà cảm thấy trong lòng có hơi vi diệu.
"Không sao rồi, tôi đã về nhà." Gương mặt Tô Trà nở nụ cười nhợt nhạt đáp lại.
Chỉ là trong đầu Tô Trà lóe nghĩ tới một vấn đề, vừa rồi Phó Hành Khanh nói "Nghe nói" cho nên có phải anh cũng nghe tin cô tham ăn đến mức đau bụng rồi hả?
Nghĩ tới chuyện này, Tô Trà muốn tắt điện thoại.
Cũng may Phó Hành Khanh không nói tới vấn đề Tô Trà lúng túng mà chỉ hỏi thăm vài câu, đại loại như chăm sóc tốt cho bản thân.
Tô Trà trả lời từng câu một, chỉ cần không đề cập tới chuyện tham ăn thì nói gì cũng được.
Khoảng chừng ba phút sau, Phó Hành Khanh nói khả năng tuần sau anh sẽ trở về, Tô Trà trả lời lại qua điện thoại.
Tắt điện thoại, Tô Trà tiếp tục bưng chén cháo uống.
Bên kia, Phó Hành Khanh vừa tắt máy thì cửa văn phòng mở ra.
Lãnh đạo đi vào, cười liếc nhìn Phó Hành Khanh một chút.
"Lần sau muốn mượn điện thoại thì cứ tới văn phòng tôi, tôi giữ bí mật cho cậu." Lãnh đạo trêu chọc.
Lãnh đạo bày tỏ: Không chỉ chuyện mượn điện thoại thôi đâu, còn nhiều chuyện khác nữa.
Lãnh đạo tỏ vẻ ông cũng khó khăn mà, đàn ông trong đơn vị độc thân quá nhiều, vấn đề nan giải này làm người ta rất đau đầu. Tuy Phó Hành Khanh chưa đến tuổi khó khăn nhưng có thể tự tìm người yêu vẫn là rất tốt.
Theo cách nói của nhân gian, heo biết ủi cải trắng mới là heo tốt nha.
Dù sao so với đứa ngu ngốc chỉ biết chờ người ta chọn đối tượng giúp, đã vậy chọn xong thì không chịu gặp mặt, tất cả đều là kẻ lỗ mãng.
Ối chà, đâu chi cho xa, nhìn Phó Hành Khanh bớt lo hơn nhiều.
Phó Hành Khanh bình tĩnh đối diện với lời nói trêu chọc của lãnh đạo, da mặt dày vô cùng, sau khi anh chào hỏi cảm ơn thì nhanh chân rời đi.
Nếu nói lần trước Tô Trà đồng ý đi ăn cơm qua điện thoại là một tín hiệu thì cuộc điện thoại vừa rồi giúp Phó Hành Khanh có lòng tin hơn.
Không từ chối lời mời, không từ chối lời hỏi thăm của anh. Điều này chứng tỏ Tô Trà vẫn còn cho anh một cơ hội, một cơ hội đến với nhau.
Nếu anh biết cách cư xử chắc sẽ có khả năng rất lớn.
Nghĩ đến như vậy, trong lòng Phó Hành Khanh không nhịn được vui vẻ.
Mặc kệ tương lai ra sao, nếu đã có cơ hội thì anh chắc chắn sẽ bắt lấy.
...
Buồn cười, rõ ràng không bắt được!
Lúc này, Tô Trà mang tâm hồn thiếu nữ mùa xuân đã bị thức ăn không có mùi vị gì làm tỉnh táo lại.
Ăn cháo hai ngày liên tiếp, sáu bữa đều là cháo, đối với Tô Trà thật sự quá tàn nhẫn.
Tô Trà không được ăn thịt hai ngày bày tỏ: Đàn ông là cái gì?
Có quan trọng bằng thịt không?
A, không có.
Vương Tú Mi thấy con gái thèm ăn thịt đến mức mắt bốc lên lửa xanh, dự định mua đồ ngon bồi bổ cho con gái.
"Muốn ăn gì, hầm canh gà cho con được không?"
"Dạ dạ dạ." Tô Trà gật đầu không ngừng, chỉ cần là thịt là được.
Nếu được ăn bún thịt khoai tây thì tốt hơn.
Thêm chân giò heo cô thích nhất thì tuyệt vời.
Chân giò heo, trong đầu Tô Trà: Tuyệt cú mèo!
.