Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 342
Cập nhật lúc: 2025-04-03 23:03:37
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6AXRsZiZ2P
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hả?
Vương Tú Mi nói một câu làm tất cả mọi người trên bàn đều nhìn về phía Tô Trà.
Ngay cả Tô Trà bỗng nghe thấy tuyệt chiêu bất ngờ của mẹ thì cũng cảm thấy sửng sốt, trong mắt cô loé lên sự ngạc nhiên.
Tầm mắt đảo qua những người khác đang ngồi, Tô Trà phì cười một tiếng.
"Mẹ, chúng ta ở chung với nhau, con có người yêu không bộ mẹ không biết ạ?"
Huống chi, cô bận như vậy, lấy đâu ra thời gian quen người yêu?
Nghe thấy con gái nói như vậy, Tô Thắng Dân thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm trêu chọc: Cải trắng nhà ông tốt nhất không thể để heo húc mất, thế nào đi nữa cũng phải đợi thêm mấy năm, bây giờ chỉ mới hai mươi tuổi, không gấp.
Ngay khi Tô Thắng Dân thở phào nhẹ nhõm, Vương Tú Mi lại nói tiếp.
"Nếu không có người yêu, vậy con có coi trọng ai không? Hoặc là có ai thích con không?"
Nghe thấy lời này của mẹ, không biết tại sao trong đầu cô lại bỗng nhớ tới Phó Hành Khanh.
Nghĩ đến mấy món đồ ăn trước đây Phó Kiều Kiều mang đến, Tô Trà quyến luyến không thể quên.
Nếu cẩn thận suy nghĩ, Phó Hành Khanh cũng không tồi, ngày thường ở trong quân đội đều nói ở bên nhau lâu còn hơn tân hôn, thật ra có thể bảo trì cảm giác mới mẻ.
Hơn nữa Phó Hành Khanh là người tốt nhất cô từng gặp qua, ngoài tính cách có chút trầm lặng ra thì những mặt khác đều rất tốt.
Suy nghĩ thêm một chút nữa thì điều cộng điểm cho Phó Hành Khanh chính là tay nghề nấu nướng của anh rất giỏi!
Nhìn thấy con gái vẫn không nói lời nào được nửa ngày rồi, Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi nhìn qua với vẻ mặt khẩn trương.
Đây là tình huống gì vậy?
Ngay cả Tô Bảo cũng nhíu mày, trong lòng thầm mắng một câu: Là con bê bẹp nào muốn cướp chị của cậu bé.
Khi Tô Trà ngước mắt lên thì nhìn thấy mọi người trong nhà đang vô cùng khẩn trương, cô nhịn không được cười "Phụt" một tiếng.
"Không có, tạm thời con không suy xét đến chuyện này." Tô Trà mỉm cười giải thích.
Ừ, không có là được.
Ngay cả Trương Huy cũng thở phào nhẹ nhõm, dù sao mấy người bọn họ cũng theo Tô Trà, vấn đề cá nhân của Tô Trà cũng rất quan trọng, lỡ như bị liên lụy, vậy đó là do bọn họ đã thất trách.
Tô Trà nhìn thấy những người khác giống như rất quan tâm tới vấn đề cá nhân của cô, làm cô cảm thấy có chút buồn cười.
Tô Trà không có quá nhiều ý nghĩ đối với chuyện tình cảm này, cứ thuận theo lẽ tự nhiên.
Nếu không gặp được một người khá tốt nhưng nếu gặp thật, vậy chuyện kết hôn cũng khá tốt.
Quan điểm của Tô Trà đó là sẽ không vì chuyện kết hôn mà ép mình phải kết hôn.
Quan niệm của thế hệ trước cho rằng phụ nữ chỉ có thể kết hôn sinh con, đó mới là một cuộc đời hoàn chỉnh của một người phụ nữ.
Nhưng Tô Trà không cho rằng như vậy, cô có sự nghiệp của chính mình, có cuộc sống của chính mình, cô không cần phải tạm chấp nhận, cũng không cần vì cái gì mà đi làm cái đó.
Đương nhiên Tô Trà cũng không phải người theo chủ nghĩa không kết hôn, hôn nhân đại sự cũng là một phần quan trọng trong cuộc đời cô nhưng không phải phần tất yếu.
Buổi tối, khi Trương Huy lén báo cáo vấn đề này cho cấp trên, cấp trên còn trêu ghẹo Trương Huy rằng mấy người bọn họ vẫn là chó độc thân, nếu Tô Trà coi trọng người nào thì sẽ ghép thành một cặp.
Lời này của cấp trên dọa sợ Trương Huy.
.
Nói đùa, mấy người bọn họ theo Tô Trà đã hơn hai năm, tự bọn họ cũng hiểu rõ, chủng loại giống như Tô Trà, không, không dám.
Đầu óc thông minh thì thôi, một năm trước Tô Trà mặt không đổi sắc dùng gậy kích điện làm một người ngất xỉu, Trương Huy bày tỏ… Ký ức này vẫn còn khắc sâu lắm!
Hơn nữa ngẫm lại chuyên ngành đại học của Tô Trà, lỡ như cô tức giận, chuyện khiêng hỏa tiễn đến cho mình cũng không phải là không thể xảy ra.
Cho nên, cấp trên à, ngài tuyệt đối đừng nói đùa như vậy!
Trương Huy bày tỏ: Lá gan của anh ấy rất nhỏ!
Thái độ này của Trương Huy đã chọc cười cấp trên.
Cấp trên cũng rất tò mò, tương lai Tô Trà sẽ tìm một người yêu như thế nào đây?
Tô Trà không biết vấn đề cá nhân của mình lại có nhiều người chú ý như vậy, lúc này Tô Trà vẫn đang bận rộn trong phòng sách.
Trên bàn sách, bé đáng yêu lại bị "Mổ bụng" bày đầy linh kiện linh tinh vụn vặt trên mặt bàn.
Hệ thống nhìn đôi mắt của Tô Trà tỏa sáng như vậy, tỏ vẻ lo sợ.
Thử hỏi, trông thấy ký chủ làm nghiên cứu khoa học, nó nên làm thế để loại bỏ sự lo sợ trong lòng?
Hệ thống nó chỉ sợ một ngày nào đó Tô Trà trở nên thật giỏi sẽ hủy hoại nó mất.
Máy quét rác đã được Tô Trà nghiên cứu, khi ở nhà, lâu lâu cô sẽ sửa một chút, bây giờ người máy quét rác gần như hoàn mỹ rồi.
Chương Hạc Chi có tới một lần, nhìn thấy món đồ chơi trong nhà này của Tô Trà cũng cảm thán một câu lãng phí tài năng, nhưng Chương Hạc Chi cũng biết nếu máy quét rác này ra mắt, cũng không được mấy người có thể mua.
Dù không thể bán, cũng không đại biểu cho việc không thể đem đi khoe khoang.
Đây đã thuộc về người máy trí tuệ, chắc là trường hợp đầu tiên trên toàn thế giới?
Nhưng cuối cùng vẫn bị Tô Trà từ chối, mấy món trí tuệ này vẫn nên đặt trong nhà, dùng để quét rác là được.
Huống chi, nếu thay đổi và phát triển quá mức, Tô Trà có chút lo lắng là có thể sẽ xảy ra chuyện không.
Vẫn nên dựa theo bước chân lịch sử , từ từ mà làm, không cần cấp.
Mười một giờ năm mươi sáu phút, chuông điện thoại trong phòng khách thanh bỗng vang lên.
Vương Tú Mi đang đón giao thừa nghe thấy tiếng chuông điện thoại, lập tức bà không chút suy nghĩ đã duỗi tay bắt máy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-342.html.]
"A lô, xin chào." Vương Tú Mi đặt điện thoại ở bên tai, nói một câu.
Đầu dây bên kia điện thoại nghe thấy giọng nói của Vương Tú Mi, hình như có chút sửng sốt, một lúc lâu sau mới nói: "Xin chào dì, con tìm đồng chí Tô Trà, cô ấy đang ở đâu vậy ạ?"
Đàn ông? Tìm con gái?
Nháy mắt đã thu hút sự chú ý của Vương Tú Mi nhưng người ta nói là tìm con gái, Vương Tú Mi cũng ngại việc vừa bắt máy đã cúp.
"Vậy cháu đợi chút, dì đi gọi Tô Trà." Vương Tú Mi nói xong câu này thì gác điện thoại ở trên bàn, sau đó đứng dậy đến phòng sách gọi người.
"Tô Trà, con có điện thoại, có người tìm con."
Trong phòng sách, cô nghe thấy giọng nói bên ngoài của mẹ, Tô Trà ngừng việc trên tay, còn nghĩ rằng là bên viện Nghiên cứu Khoa học gọi điện thoại đến, cô đứng dậy mở cửa ngay lập tức.
Vừa mở cửa là cô đã nhìn thấy mẹ đang đứng trước cửa, Tô Trà còn cảm thấy ánh mắt mẹ nhìn cô không đúng lắm.
"Mẹ, trên mặt con dính gì à?" Tô Trà mỉm cười trêu chọc.
"Trên mặt con không dính cả nhưng không biết trong lòng có dính gì không." Vừa rồi còn nói không suy xét tới vấn đề cá nhân, bây giờ đã có người gọi điện thoại đến, nghe giọng nói cũng không phải là những đồng nghiệp trước đây, giọng nói này Vương Tú Mi cảm thấy rất xa lạ và có chút quen thuộc.
Hơn nữa, chủ giọng nói còn rất tuổi trẻ, nói chuyện rất dễ nghe.
.
Khụ khụ, đây không phải trọng điểm.
Trọng điểm là tình huống của con gái là như thế nào?
Nhận thấy ánh mắt nghi ngờ của mẹ, Tô Trà đi đến phòng khách, cầm lấy điện thoại đặt lên bàn.
"A lô, xin chào, tôi là Tô Trà."
Khoảng ba giây sau, đầu dây bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói trầm thấp quyến rũ.
"Đồng chí Tô Trà, năm mới vui vẻ!"
Giọng nói vang lên bên tai làm Tô Trà sửng sốt, giọng nói này...
"Phó Hành Khanh?" Tô Trà thử hỏi một câu.
"Ừ, là tôi." Nghe thấy Tô Trà nhận ra giọng nói của anh, ở đầu dây bên kia trong lòng Phó Hành Khanh vô cùng vui vẻ, khóe miệng nhịn không được mà cong lên độ cong nhợt nhạt, đôi mắt chứa đầy ý cười.
"Anh gọi điện thoại tới là có việc gì à?"
Hệ thống đứng ngoài quan sát tỏ vẻ: Rất tốt, cô gái sắt thép đã lên tiếng.
Quả nhiên, Tô Trà vẫn Tô Trà.
Bây giờ là đúng mười hai giờ rồi đấy!
Cô không nghe thấy tiếng pháo "Bùm bùm bùm" bên ngoài à?
Lãng mạn, lãng mạn, cô có hiểu không?
Nếu hệ thống có thể làm được thì nó muốn lắp đặt cho ký chủ một sợi dây thần kinh có cảm giác tình yêu.
"Không có gì, chỉ muốn nói với em một câu, năm mới vui vẻ." Anh cũng muốn nghe cô nói một câu "Năm mới vui vẻ".
"Anh cũng vậy, năm mới vui vẻ." Một câu nói này của Tô Trà đã giúp Phó Hành Khanh ở đầu dây bên kia đạt được như ý nguyện.
"Cốc cốc cốc" tiếng gõ cửa vang lên.
"Đội Phó, anh gọi điện xong chưa đấy!"
Nghe thấy giọng nói trong điện thoại, Tô Trà cong khóe môi, cô nói: "Nếu không có việc gì thì tôi cúp máy nhé?"
Nghe thấy Tô Trà muốn cúp điện thoại, Phó Hành Khanh hít sâu một hơi, cuối cùng nói một câu.
"Lần sau khi tôi trở về thì tôi có thể mời em ăn cơm không?"
Tô Trà thình lình được người ta mời ăn cơm nên cảm thấy rất ngạc nhiên, ngay sau đó cô nghe thấy tiếng hít thở truyền đến từ trong điện thoại không giống lúc vừa rồi.
Trong đầu bỗng dưng nghĩ đến điều, chẳng lẽ là anh đang khẩn trương?
Nghĩ đến việc anh đang khẩn trương, trong lòng Tô Trà bỗng cảm thấy sung sướng.
"Được." Cô đồng ý.
"Vậy em đợi tôi liên lạc lại nhé." Anh thở phào nhẹ nhõm, trong giọng nói không tự giác được mà mang theo sự sung sướng.
Sau khi Tô Trà cúp điện thoại, cô vừa ngẩng đầu lên là đã đối diện với ánh mắt của mẹ.
"Phó Hành Khanh? Cái tên nghe có chút quen tai?" Vương Tú Mi chủ động nói, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm Tô Trà như cũ.
Đồng chí Tô Thắng Dân ở bên cạnh vẫn không nói lời nào cũng dựng lỗ tai lên nghe để thám thính tình hình.
"Anh trai của Phó Kiều Kiều, lúc trước mẹ đã từng gặp qua anh ấy rồi, đó là lần đầu tiên khi mẹ tới thành phố Bắc Kinh, anh ấy là người hăng hái làm việc nghĩa trên xe lửa." Tô Trà thiện chí nhắc nhở.
Nhớ tới vừa rồi cô đã đồng ý chuyện này với Phó Hành Khanh, bây giờ Tô Trà nhớ lại, không biết tại sao lúc đó cô lại đồng ý một cách tự nhiên như vậy.
Nếu cô đã đồng ý thì tất nhiên phải đi rồi.
Vương Tú Mi nghe thấy con gái nói như vậy, lập tức bà đã nghĩ tới một điều.
Thằng nhóc đẹp trai trên xe lửa, chỗ mà Vương Tú Mi chú ý đó là... đẹp trai.
"Mẹ, nếu không có việc gì nữa thì con trở về phòng sách đây." Tô Trà đứng dậy nói một câu.
"Đi đi." Vương Tú Mi xua tay.
Dù sao điều mà bà muốn biết thì cũng đã biết rồi, nếu con gái bận việc thì cứ đi làm thôi.
Vương Tú Mi không có vấn đề nhưng Tô Thắng Dân và Tô Bảo lại có vấn đề!
.