Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 341

Cập nhật lúc: 2025-04-03 23:03:35
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5AewPLDZTt

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lần này Tô Trà nhìn theo bóng người kia rời khỏi.

Lục Thanh Viễn làm sao vậy, cô giống một quái thú như vậy à?

Tô Trà sờ gương mặt của mình, thầm nói có phải mình không tới trường một thời gian quá dài rồi không? Cảm giác có rất nhiều điều thay đổi.

Buổi chiều, sau khi lên lớp, Tô Trà dọn dẹp sách vở, cô bước tới cổng trường.

Tới chỗ đậu xe, cô mở cửa rồi bước lên xe, thuận tay đóng cửa xe.

"Anh Trương, đến viện nghiên cứu."

"Được." Trương Huy đáp lại, khởi động xe chuẩn bị xuất phát, xe chậm rãi lăn bánh.

Nửa tiếng sau, cô đến viện nghiên cứu khoa học.

Tô Trà trực tiếp đến phòng thí nghiệm.

Hôm nay Tô Trà cố ý đến đây là vì dự án máy vi tính có chút việc.

Dự án đang bị kẹt lại ở phần card đồ hoạ.

Card đồ họa là bộ phận cơ bản nhất để chế tạo máy tính, mà chức năng của card đồ họa dùng để chuyển đổi thông tin cần điều khiển, còn cung cấp tín hiệu rà quét và khống chế màn hình.

Đương nhiên máy tính cũng có thể không sử dụng card đồ họa nhưng nếu lắp đặt card đồ họa thì cấu hình máy tính sẽ có chênh lệch rất nhiều, chơi trò chơi và những phần mềm lớn cũng không cần lắp đặt.

Card đồ họa phù hợp chơi trò chơi hoặc là làm thiết kế.

Card đồ họa có cấu tạo chủ ý từ mainboard, bộ nhớ, bios máy tính, mạch in pcb, còn có quạt tản nhiệt cpu.

Đồng thời, mainboard cũng có thể được gọi là "bộ xử lý đồ họa ".

Bộ nhớ, nhìn tên đoán nghĩa, tác dụng chủ yếu là dùng để chứa và xử lý số liệu lớn.

Mà tác dụng của bios máy tính và mạch in pcb là điều khiển, khống chế và kết nối những phương diện này với nhau.

Thật ra dựa theo tình huống nghiên cứu phát minh trước mắt, nếu thật sự không được thì có thể xem nhẹ phân đoạn bộ nhớ, trước tiên cứ nghiên cứu những bộ phận khác là được.

Nhưng những thành viên này không chịu sự lựa chọn của Tô Trà, những thành viên đều có tình cảm mãnh liệt mênh mông, một đám người sôi trào nhiệt huyết, bọn họ thầm nghĩ, không phải chỉ là một cái bộ nhớ thôi à, bọn họ không tin bản thân không thể trị được.

Nhưng mà làm suốt mấy ngày, thật sự không thể trị được, cũng không phải hoàn toàn không được, chỉ là có chút vấn đề nhỏ.

Vương Vinh Bình cũng kẹt ở chỗ này, rõ ràng có cảm giác sắp nghĩ ra nhưng lại không đúng, từ lần này tới lần cũng không nghĩ ra cảm giác này.

Khi nhìn thấy Tô Trà bước vào phòng thí nghiệm, lập tức Vương Vinh Bình kéo người qua.

Tô Trà là loại người khi bước vào phòng thí nghiệm thì nửa ngày cũng không bước ra khỏi phòng thí nghiệm, thế nên phải chờ đợi một khoảng thời gian rất dài, chờ tới khi Cốc Ích đến bắt người đã là mười một giờ tối.

Mắt thấy đã tới giờ này rồi, về nhà cũng quá muộn, Tô Trà dứt khoát ở lại ký túc xá.

Dù sao ký túc xá của Tô Trà vẫn luôn được giữ nguyên, ngày thường cô bận thì sẽ ở lại ký túc xá.

Ánh trăng chiếu từ trên cao, ánh trăng trắng mượt rơi xuống, hiện ra một loại năm tháng yên bình dịu dàng...

Tô Trà ngủ ở bên, bộ ngoại giao bên kia vẫn còn rất bận, lãnh đạo cấp cao triệu tập mở cuộc họp.

Bởi vì lúc trước đăng thông tin trạm cơ sở, thế nên bây giờ thế lực ở khắp nơi đang nhắm vào bọn họ.

Bởi vì chuyện trạm cơ sở thông tin và di động nên có không ít thế lực muốn đến đây dò hỏi tin tức, sẵn tiện tiến hành hợp tác.

.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-341.html.]

Hợp tác, nếu nói hợp tác thì đương nhiên phải bày tỏ thành ý.

Thì ra dùng nhiều tiền cũng không mua được thiết bị y tế, bây giờ người ta chỉ trông mong hàng giao tới tận nhà tôi.

Vốn chỉ muốn kỹ thuật đơn giản nào đó, thế mà bây giờ người ta lại đề xuất trao đổi.

Trao đổi, nghĩ cũng rất tốt.

Bây giờ bọn họ đang nghiên cứu kỹ thuật kia, còn phải dùng kỹ thuật của dự án trạm cơ sở thông tin cơ để trao đổi?

Câu nói tay không bắt sói chính là như vậy!

Nhưng bên Bộ Ngoại giao cũng không thể dùng một cây gậy đánh c.h.ế.t tất cả được, nếu đã là ngoại giao, vậy vẫn cần phải có vài phe đồng minh, ví dụ như trước đó vẫn luôn có thế lực của cặp anh em nào đó trợ giúp bọn họ, vậy thì có thể thương lượng.

Tục ngữ nói rất đúng, kẻ địch của kẻ địch chính là bạn của chúng ta, không thể chiến đấu đơn độc, nhiều người thì lực lượng mới lớn mạnh.

Mượn sức mấy người bên ta, vậy tiếng nói ở quốc tế cũng sẽ nhiều hơn không ít.

Sau khi mở họp vào lúc ban đêm, ngày hôm sau bộ ngoại giao đã bắt đầu giao thiệp.

Thế lực khắp nơi nhạy cảm nhận ra bọn họ được đối xử khác nhau, có vài thế lực có thể nói chuyện hợp tác nhưng bộ phận lớn vẫn bị từ chối.

Đập bàn, đúng là đáng ghét!

Thế nhưng không có cách nào khác, ai bảo lúc trước bọn họ đắc tội với người ta, bây giờ muốn mượn sức, người ta còn không thèm quan tâm tới.

Mấy năm ngắn ngủn, bọn họ đã cảm nhận được thế nào gọi là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây.

Theo thời gian dần trôi, dự án của Bành Trường Phong ở căn cứ bên này đã chuẩn bị kết thúc.

Gần đây Tô Trà theo La Tân Hoa học được không ít thứ, La Tân Hoa dạy Tô Trà vô cùng tận tình, cũng có thể nói là nhồi vịt ăn tri thức, mỗi ngày dạy Tô Trà một ít tri thức mới, sau khi Tô Trà từ từ hiểu thì mới bắt đầu học nội dung khác.

Có thể nói, trong khoảng thời gian theo La Tân Hoa, Tô Trà đã học được nhiều thứ hơn khi ở trường.

Cho dù đọc trăm quyển sách cũng không bằng đi vạn dặm, cô có thể khắc sâu cảm nhận về những lời này cũng là nhờ học trường và đi theo La Tân Hoa học tập.

Thêm một năm Tết Âm Lịch nữa, đêm giao thừa năm nay hình như náo nhiệt hơn trước rất nhiều.

Tiếng pháo vang lên bùm bùm, trong không khí ngập tràn mùi khói thuốc nồng nặc.

Hôm nay cả nhà Tô Trà vẫn chưa về quê ăn tết. Trải qua trận ồn ấp của Tô Trà, Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi cũng có chút lo sợ.

Lúc này vài người còn mang theo những "đứa nhóc" đi về phía Tô Trà, lần ăn tết này cũng không muốn xảy ra chuyện như năm ngoái.

Cơm tất niên cũng chỉ có bốn người nhà họ Tô và Trương Huy, một bàn lớn ngồi đầy người, vô cùng náo nhiệt.

Năm nay Tô Trà đã hai mươi tuổi rồi, nhìn con gái lớn lên từng ngày, trong lòng Vương Tú Mi cảm khái rất nhiều lần.

Chỉ chớp mắt một cái, đứa trẻ lúc trước lúc trước vẫn còn bi bô tập nói đã lớn như vậy rồi.

Hôm qua vẫn còn ôm con vào trong lòng, nay cô đã trưởng thành và có cuộc sống cho riêng mình.

Hai mươi tuổi cũng nên có người yêu rồi.

Không biết tương lai con gái sẽ tìm chàng trai thế nào.

Nghĩ vậy thôi, Vương Tú Mi đã nhịn không được bắt đầu hỏi thăm tình huống của con gái.

"Con gái à, gần nhất con có người yêu chưa?"

.

Loading...