Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 337

Cập nhật lúc: 2025-04-03 23:03:27
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5AewPLDZTt

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Được." Tô Trà mỉm cười đáp lại, ngay sau đó cô bước xuống xe.

Người xung quanh nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi bước xuống từ trong xe thì không nhịn được nhìn thêm mấy lần.

Tô Bảo dẫn Tô Trà vào trong dòng người, Trương Huy theo sau Tô Trà, ba người hai trước một sau đi vào trong trường.

Trường học Tô Bảo không lớn, dù sao cũng là trường tiểu học, chỉ có một tòa giảng dạy và một cái sân thể dục nhỏ.

Phụ huynh tới tham gia họp phụ huynh nhao nhao đi qua sân thể dục đến khu dạy học.

Tô Trà theo Tô Bảo lên tầng hai, lớp học thứ nhất bên trái cầu thang.

Đi vào cửa lớp học, cô giáo của Tô Bảo đã chờ sẵn ở đó, cô giáo trông không lớn tuổi mấy, dáng vẻ ngoài ba mươi, ăn mặc trang phục mộc mạc, trên mũi còn đeo một cặp mắt kính.

Cô giáo hơi sửng sốt khi nhìn thấy phụ huynh của Tô Bảo lại là một cô gái nhỏ nhưng cô ấy vẫn nhanh chóng bình tĩnh lại, chủ động mở miệng chào: "Xin chào, tôi là cô giáo chủ nhiệm của Tô Bảo, tên là Lý Cầm."

"Chào chị, em là chị gái của Tô Bảo, cha mẹ trong nhà có công việc bận nên nay em tới tham gia họp phụ huynh cho Tô Bảo." Tô trà mỉm cười.

"Chào cô ạ, đây là chị của em, để em dẫn chị gái tới vị trí của mình." Tô Bảo nói, không đợi cô giáo trả lời là cậu bé đã kéo Tô Trà vào lớp học.

Sau khi đến vị trí thì Tô Bảo nói Tô Trà ngồi xuống, sau đó cậu bé chạy ra ngoài cùng chơi với mấy người bạn của mình.

Tô Trà có thể thấy được bài thi đặt trên mặt bàn ở chỗ này.

Cô cầm nó lên, tầm mắt đảo qua, trang bài thi thứ nhất có số một trăm điểm vô cùng bắt mắt.

Tô Bảo có thể thi được một trăm điểm, trong lòng Tô Trà khen một câu: Thằng nhóc này cũng không tồi!

Khi Tô Trà cúi đầu nhìn bài thi của Tô Bảo, phụ huynh ngồi bên cạnh cô lại nhìn chằm chằm Tô Trà.

Lúc trước phụ huynh này đã nghe đứa trẻ trong nhà nói, lần này thằng nhóc ngồi cùng bàn thi đạt điểm đứng đầu khối, thằng nhỏ còn nói chị gái của người ta là học sinh đại học Quốc Gia, nếu có thể đậu trường đại học Quốc gia, khẳng định trình độ tri thức rất cao.

Ánh mắt của phụ huynh này quá mức nóng rực, Tô Trà muốn không quan tâm cũng không được.

Cô nghiêng đầu ngước mắt đối diện với tầm mắt tò mò và đánh giá của dì bên cạnh, Tô Trà mỉm cười nói: "Xin chào."

"Ôi, xin chào xin chào, con trai cô và Tô Bảo là bạn thân, cháu là chị gái của Tô Bảo đấy à? Thằng nhỏ nhà dì thường xuyên nói bạn thân của mình có một chị gái rất tài giỏi, nghe nói cháu học ở trường đại học Quốc Gia, lần này Tô Bảo thi đứng đầu cả khối, nhất định là do cháu dạy dỗ mới được như vậy nhỉ? Ngày thường ở nhà cháu sẽ phụ đạo em trai mình như thế nào vậy?"

Một lời này của đối phương có quá nhiều tin tức, Tô Trà lọc được hai tin tức.

Tin tức thứ nhất đó là cậu bé Tô Bảo thi đạt điểm đứng đầu khối.

Tin tức thứ hai đó là Tô Bảo từng nhắc người chị gái này là cô với bạn bè của mình.

Nhưng khi nhắc tới phụ đạo thì Tô Trà không dám kể công.

Cô thật sự rất bận, sau khi Tô Bảo chuyển đến thì không còn thời gian phụ đạo cho cậu bé, cho nên Tô Bảo có thể thi được thành tích tốt như vậy hoàn toàn là thành quả do chính cậu bé cố gắng.

Nhưng Tô Trà nhớ rõ thành tích của Tô Bảo không được tốt, tại sao khi tới thành phố Bắc Kinh lại giỏi như vậy?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-337.html.]

Đúng là kỳ lạ.

.

Nhưng nghe kể chuyện như vậy cũng cảm thấy rất tốt, cần cù bù thông minh, dù sao đầu óc của đứa nhỏ Tô Bảo này không ngu ngốc, lúc trước không chịu học tập mà thôi, nếu nghiêm túc học tập thì sẽ không kém người khác.

Thật ra Tô Trà không biết một điều đó là tất cả tâm tư của Tô Bảo đều đặt vào việc kiếm tiền nhưng khi tới thành phố Bắc Kinh, nhìn thấy chị của mình như thế thì ý nghĩ của cậu bé đã thay đổi.

Suy nghĩ hồi lâu, cậu bé thấy mình bán kem que mệt muốn c.h.ế.t cũng chỉ được mấy đồng tiền, chị gái mình học rất giỏi, dù chưa tốt nghiệp đại học mà đã có xe có nhà có tiền tiết kiệm.

Là em trai của Tô Trà, Tô Bảo cảm thấy chính mình không thể không có tiền đồ như vậy, cho dù không thể đuổi kịp chị của mình thì ít nhất không thể thua trong việc học tập.

Không thể để chị của cậu bé mất mặt, không thể để người ta ra ngoài nói: Nhìn kìa, đây là em trai của Tô Trà, thi còn không đạt tiêu chuẩn.

Cậu nhóc Tô Bảo tỏ vẻ: Cậu bé không cần mặt mũi à?

Dù thế nào thì chỉ cần cậu bé tận lực đuổi kịp bước chân của chị mình là được.

Tô Trà không biết suy nghĩ trong lòng Tô Bảo nhưng sau tham gia họp phụ huynh xong thì Tô Trà vô cùng vui vẻ, sau khi ra khỏi trường thì Tô Trà nói thẳng với Trương Huy lái xe đến cửa hàng bách hóa.

Tô Trà vung bàn tay lên ra hiệu, muốn mua cái gì thì mua cái đó!

Nếu là trước kia khi Tô Bảo nghe thấy lời này của chị gái thì khẳng định sẽ vui tới nhảy dựng lên nhưng Tô Bảo lại hỏi Tô Trà là có thể đến thư viện mua sách không.

Đối với yêu cầu không mua món đồ chơi muốn mua sách của em trai nhà mình, tầm mắt đánh giá của Tô Trà dừng trên người em trai nhà mình, cảm thấy rất mới mẻ.

Chẳng qua là đã nói như vậy, đương nhiên là phải chuẩn bị rồi!

Khi tới thư viện, sau khi Tô Bảo chọn vài quyển sách rồi đi tính tiền, cũng không mất bao nhiêu thời gian.

Nhìn thời gian vẫn còn sớm, Tô Trà thuận đường đến trại nuôi heo đón Vương Tú Mi cùng nhau về nhà.

Khoảng cách từ trại nuôi heo tới nhà rất xa, lái xe qua đó cũng phải mất nửa tiếng.

Bên này khi xe chạy tới trại nuôi heo, tình huống bên trại nuôi heo cũng không lạc quan lắm.

Bên trong trại nuôi heo có đám người vây bên ngoài, có thể nghe thấy tiếng ồn ào nhốn nháo từ xa.

Đám người rõ ràng chia thành hai nhóm, một bên là Vương Tú Mi dẫn đầu công nhân trại nuôi heo, bên kia là người trong thôn cách vách, phía sau cũng có không ít người theo, đám người còn xách theo mấy nông cụ như cuốc xẻng.

Rõ ràng là thế cục hai bên chỉ cần chạm vào là nổ ngay.

Bên Vương Tú Mi cũng chỉ có mười mấy công nhân, nhìn thấy đối diện có hơn ba mươi người thì cũng có chút hoảng hốt.

Chuyện này còn phải nói từ buổi sáng hôm nay, buổi sáng khi Vương Tú Mi đến đây có công nhân nói trại nuôi heo mất một con heo, tìm bốn phía cũng không tìm được, công nhân suy đoán tám chín phần mười là do bị người ta trộm mất.

Khi Vương Tú Mi mới đến, vừa mở trại nuôi heo đã làm người ta ghen ghét chứ đừng nói là gần đây mua đất làm trại nuôi heo nào đó.

Ở xung quanh đều là thôn làng, điều kiện sinh hoạt vẫn luôn ở đây, khi nhìn thấy trại nuôi heo có nhiều thịt như vậy, có không ít người đã đặt chủ ý vào đó.

.

Loading...