Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 335

Cập nhật lúc: 2025-04-03 23:03:23
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6AXRsZiZ2P

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Xe khởi động, Tô Trà ngồi ở vị trí phía sau, đầu có chút mê man nhưng trong lòng cô vẫn rất vui.

Cô nghiêng đầu, nhìn ánh đèn ngẫu nhiên xẹt qua bên ngoài cửa sổ, Tô Trà chậm rãi cong khóe môi lộ ra một nụ cười tươi, gương mặt lộ ra má lúm đồng tiền ngọt ngào, trên mặt càng nhiều thêm nét trẻ con.

Về đến nhà, Tô Trà được Trương Huy đỡ vào cửa, vừa vào cửa đã được Vương Tú Mi đỡ lấy.

Ngửi thấy trên người con gái có mùi rượu, Vương Tú Mi khẽ nhíu mày nhưng vẫn nói với Trương Huy: "Trương Huy, thật sự đã làm phiền con rồi, bây giờ không còn sớm nữa, con cũng mau về nghỉ ngơi đi."

"Vâng, dì nhớ pha cho cô ấy trà giải rượu." Sau khi Trương Huy dặn dò xong mới xoay người rời đi.

Sau khi Trương Huy rời khỏi, Vương Tú Mi đỡ Tô Trà về phòng của cô, bà vừa đi vừa lải nhải:

"Con nói con xem, tại sao lại uống rượu thế này? Ôi ôi ôi, cẩn thận dưới lòng bàn chân, coi chừng té ngã."

"Ha ha, mẹ à, trong lòng con rất vui, không thể nào té ngã được, không phải vẫn còn mẹ của con à?" Tô Trà cười vài tiếng, giơ cánh tay ôm lấy mẹ của mình, sau đó hôn mẹ một cái "Chụt" thật lớn.

Vương Tú Mi bị con gái quậy như vậy, bất tri bất giác nhớ lại gương mặt vừa rồi, lỗ tai ửng đỏ không rõ nguyên do, bà lên tiếng oán trách: "Con đấy, con đã uống bao nhiêu rồi?"

"Chỉ một ly." Tô Trà cũng rất vui, cô uống được một ly rượu là đã không tồi, lúc này ý thức của cô đã tỉnh táo, trong lòng thật sự rất vui.

Một khi cô vui lên, lập tức không kiềm được mà làm nũng với mẹ của mình.

Từ trước đến nay Vương Tú Mi không có cách đỡ nổi mấy chiêu làm nũng của con gái, bởi vì vừa rồi nụ hôn vừa rồi của con gái, trong lòng Vương Tú Mi cũng bay bổng.

Sau khi đỡ người nằm lên trên giường, kéo chăn đắp lên đắp cho cô, trên mặt Vương Tú Mi mang theo nụ cười bước ra ngoài pha trà giải rượu cho con gái.

Tô Thắng Dân về nhà, vừa vào nhà đã nghe thấy động tĩnh trong phòng bếp.

Ông bước qua, liếc mắt một cái đã nhìn thấy nụ cười xán lạn trên mặt vợ mình.

Ây da, tại sao nay em ấy lại có tâm trạng tốt như vậy?

"Tâm trạng tốt như vậy à, em đang làm món nào vậy? Cho anh ăn thử được không?" Tô Thắng Dân cười ha ha đáp lại.

Vừa rồi Vương Tú Mi đã nghe thấy tiếng động do Tô Thắng Dân vào nhà, lúc này nghe thấy giọng nói của ông, Vương Tú Mi xoay người sang chỗ khác, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện là đã ngửi thấy mùi rượu trên người Tô Thắng Dân.

"Anh lại uống rượu, anh uống bao nhiêu vậy, xã giao thì cũng phải khôn khéo một chút, uống được ít thì cứ uống ít thôi, đúng lúc em đang pha trà giải rượu, có thể cho anh một chén, xua mùi rượu trên người."

"Anh không uống nhiều, chỉ là mùi có chút nồng, anh tắm là được rồi, anh không cần trà giải rượu, mùi vị kỳ lắm." Tô Thắng Dân nói xong không đợi Vương Tú Mi trả lời, ông nhanh chóng chạy về phòng.

Tô Thắng Dân tắm xong, đúng lúc nhìn thấy Vương Tú Mi bưng chén trà tới phòng con gái.

"Em bưng trà giải rượu đến phòng con gái làm chi, con gái cũng uống rượu à?" Tô Thắng Dân cũng chủ trêu chọc một câu, không ngờ ông lại nói đúng.

Vương Tú Mi trợn mắt, mở miệng đáp lại: "Cũng không sai, cha con các anh giống y như nhau."

.

Nghe thấy Vương Tú Mi nói như vậy, Tô Thắng Dân bưng một chén trà giải rượu khác trên bàn, sau đó ông bước theo sau Vương Tú Mi, vừa đi vừa nói: "Con gái uống rượu với ai vậy, uống bao nhiêu?"

"Vừa rồi con gái nói có tiệc ăn mừng, trong lòng rất vui nên uống một chút."

"À à à, tửu lượng của con gái không bằng anh, uống không được bao nhiêu đã say rồi." Tô Thắng Dân cười ha ha đáp lại, ông bị Vương Tú Mi nhìn với ánh mắt khinh thường.

"Con gái có tửu lượng tốt để làm gì?" Vương Tú Mi nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-335.html.]

"Đúng đúng đúng, vợ à em nói rất đúng, con gái không biết uống rượu mới là con gái ngoan." Tô Thắng Dân nhanh chóng lấy lòng.

Nhưng trong lòng Tô Thắng Dân lại nghĩ, tửu lượng của con gái ông cũng tốt, đáng tiếc con bé lại không theo cha mình.

Vào phòng, Vương Tú Mi nhận ra con gái uống nhiều nhưng vẫn rất ngoan ngoan, khi ra ngoài cô trông thế nào thì bây giờ vẫn như thế đó.

Bà bưng trà giải rượu qua, Vương Tú Mi ngồi trên mép giường, duỗi tay nâng con gái ngồi dậy, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ của cô, bà cầm chén đặt bên miệng Tô Trà, dịu dàng nói: "Nào, con gái à, uống chút canh giải rượu sẽ thoải mái hơn rất nhiều."

Tô Trà mơ màng ngửi được một mùi vị kỳ lạ, đôi mắt không thèm mở nhưng đã nhíu mày, bên tai vang lên giọng nói dịu dàng của mẹ, Tô Trà mở miệng uống một ngụm theo bản năng.

Mùi canh giải rượu kỳ lạ vừa vào miệng, Tô Trà đã muốn nhổ ra.

Ngay khi cô chưa làm ra động tác nào, Vương Tú Mi lớn giọng quát.

"Tô Thắng Dân, anh dám nhổ ra thử xem!"

Nghe thấy lời này, Tô Trà lập tức nuốt xuống theo phản xạ!

Ở bên cạnh, Tô Thắng Dân uống canh giải rượu với vẻ mặt đau khổ, bỗng nhiên bị vợ quát lớn một tiếng như vậy, ông ngẩng đầu với vẻ mặt mờ mịt, ý nói: Vợ à, anh đâu có muốn nhổ ra?”

Nhận thấy ánh mắt của Tô Thắng Dân, Vương Tú Mi ngẩng đầu, nhìn con gái ngoan ngoãn uống canh giải rượu trong lòng, sau đó bà cho Tô Thắng Dân một ánh mắt.

Không hổ là cặp vợ chồng, vừa nhìn ánh mắt của Vương Tú Mi, ông đã hiểu ngay.

Giết gà dọa khỉ!

Chiêu này của vợ thật cao tay.

Nhìn thấy con gái ngoan ngoãn uống canh giải rượu, chiêu này dùng để đối phó với con gái, quả thật là hữu dụng.

Sau khi con gái uống xong canh giải rượu, hai vợ chồng lập tức đứng dậy bước ra ngoài.

Bảy giờ rưỡi, Tô Bảo từ nhà bạn về, cậu bé vào nhà đã chạy đến phòng bếp xem, nhìn thấy mẹ mình, câu đầu tiên lại là: "Mẹ ơi, chị của con chưa trở về à?"

"Về rồi, chị con đang ở trong phòng, uống quá nhiều rượu, con đừng làm ồn chị con." Vương Tú Mi đáp lại.

Nghe thấy chị của mình đã trở về, trong lòng Tô Bảo thở dài nhẹ nhõm, cậu bé ngoan ngoãn không làm ồn đến chị nghỉ ngơi.

Tô Trà ngủ tới khoảng mười giờ tối thì tỉnh lại, khi tỉnh lại đầu đã không còn đau nữa, mùi trên người làm cô chịu không nổi, còn rất khát nước.

Tô Trà xỏ dép đứng dậy, mở cửa bước ra ngoài.

Cô đi vào phòng bếp, rót một ly nước uống ừng ực.

Sau đó cô rót một ly nữa, tiếp tục uống.

Uống cỡ ba ly nước, Tô Trà mới dừng lại.

"Chị…" Phòng khách truyền đến giọng nói của Tô Bảo.

Tô Trà ngẩng đầu lên, sau đó nhìn thấy Tô Bảo đang rón ra rón rén bước tới.

Tô Bảo ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cô.

.

Loading...