Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 327
Cập nhật lúc: 2025-04-03 23:02:58
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Họ cũng chỉ phải đợi một lát, chị gái vất vả mãi mới có dịp ở nhà ăn bữa cơm, trong lòng Tô Bảo rất vui vẻ nên đợi một lát cũng không sao hết.
Nhìn thấy người nhà quan tâm đến mình như vậy Tô Trà vô cùng cảm động vì vậy cô vội vàng rửa tay và ngồi xuống.
“Nào, con gái, món sườn mà con thích này.” Tô Thắng Dân vừa cười ha hả vừa gắp một miếng xương sườn to vào bát của Tô Trà.
“Ăn thịt kho tàu đi con, ngon lắm đó.” Vương Tú Mi cũng vội vàng gắp mấy miếng thịt kho bỏ vào trong bát cho con gái.
Bát của Tô Trà đầy ắp, có lẽ từ giờ đến cuối bữa cơm cô cũng không cần tự mình gắp thêm đồ ăn nữa.
Bạn nhỏ Tô Bảo bên cạnh tự gắp tự ăn lại còn ăn một cách cực kỳ thỏa mãn.
Đối với cha mẹ như vậy, cậu bé đã quá quen thuộc.
Thế nhưng Tô Trà cũng gắp cho Tô Bảo mấy miếng thịt, đứa trẻ có địa vị thấp nhất trong gia đình cũng cần quan tâm nhiều hơn mới được.
Nhìn trong bát có nhiều hơn tận mấy miếng thịt, Tô Bảo ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của chị gái nhà mình, nhe răng cười.
Cậu bé vẫn còn một người chị yêu thương mình~
Sau khi ăn cơm xong, Tô Trà trở lại thư phòng tiếp tục viết báo cáo.
Bốn giờ, Tô Trà ra khỏi thư phòng, định đến viện nghiên cứu khoa học nhờ giáo sư Vương Vinh Bình giúp cô xem có chỗ nào trong báo cáo cần chỉnh sửa hay không, nếu không có vấn đề gì thì có thể thuận tiện giao cho viện trưởng Cốc luôn.
Một tiếng sau, Vương Vinh Bình nhận được báo cáo của Tô Trà, mở ra xem, ánh mắt rơi vào trên văn bản báo cáo.
Cho dù đã nhìn qua rất nhiều lần nhưng ông ấy vẫn không bớt ngạc nhiên trước nét chữ đẹp đẽ của Tô Trà.
Tiếp tục xem, hơn mười phút sau, ông ấy đã đọc xong báo cáo của Tô Trà, nhìn chung không có nhiều sai sót lắm, chỉ là thuật ngữ chuyên môn thỉnh thoảng nhầm một hai chỗ, sửa một chút là được.
Vương Vinh Bình chỉ vào một số thuật ngữ chuyên môn không chính xác: "Chỗ này và chỗ này em sửa lại một chút, còn lại những phần khác không có vấn đề gì hết."
"Dạ vâng, được ạ, em cảm ơn giáo sư Vương." Tô Trà cười nói cảm ơn.
"Em khách khí như vậy làm gì chứ, Tô Trà, em thật sự không suy xét đến việc đổi chuyên ngành sao? Tôi nói em nghe này, em thực sự vô cùng phù hợp với chuyên ngành điện tử này, nếu như em muốn đổi chuyên ngành, tôi lập tức sẽ tiến cử em..." Cho giáo sư giỏi nhất.
"Tô Trà, nhanh lên, tôi có việc nhờ em."
Vương Vinh Bình đang nói một nửa thì bị cắt ngang.
Cách đó không xa, Cốc Ích thở hổn hển chạy tới.
Tô Trà nhìn lên thì thấy vẻ mặt nghiêm túc của Cốc Ích, cô tiến lên hai bước, hỏi: "Viện trưởng, có chuyện gì vậy ạ?"
“Sắp không kịp rồi, em cứ đi với tôi, trên đường rồi nói.”
Vừa dứt câu, Cốc Ích đã đưa Tô Trà ra ngoài, chỉ mấy phút sau hai người đi tới bãi đậu xe.
Trương Huy mở cửa xe ngồi vào ghế lái, Cốc Ích mở cửa sau đợi Tô Trà ngồi vào trong, sau đó cũng bước lên xe, "rầm" một tiếng đóng cửa xe lại.
Đợi xe chậm rãi đi được một đoạn, Cốc Ích mới có thời gian nói chuyện với Tô Trà.
“Vừa rồi đơn vị bên đó gọi tới, có người đã cố gắng giải cứu Triệu Linh Lung.”
Khi nghe những lời này của Cốc Ích, Tô Trà sững sờ.
Trong trí nhớ của cô, Triệu Linh Lung đã tách ra khỏi cuộc sống của mình, không bao giờ nghĩ rằng Triệu Linh Lung còn có thể liên quan đến chỗ mình sau khi xảy ra chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-327.html.]
.
“Nhưng cũng may đơn vị đã phát hiện kịp thời nên người vẫn chưa bị đưa đi.” Cốc Ích nói tiếp.
Nghe được câu này của Cốc Ích, Tô Trà mới yên tâm một chút.
“Vậy chúng ta đang đi đâu?” Tô Trà hỏi dò.
“Qua bên kia một chuyến, Triệu Linh Lung nói muốn gặp em.” Đây cũng là lý do mà Cốc Ích vội vã đưa Tô Trà ra ngoài.
Câu chuyện là thế này, mọi việc phải bắt đầu kể từ đêm hôm qua.
Vốn dĩ Triệu Linh Lung sau khi bị bắt trong im lặng, cô ta không nói, những thế lực phía sau cũng không có ý định liên lạc với Triệu Linh Lung, nhưng ngay khi mọi người cho rằng Triệu Linh Lung là một quân cờ bị bỏ đi thì người đứng đằng sau đã thực sự hành động.
May mắn thay, những người canh gác Triệu Linh Lung vẫn rất cảnh giác, nếu không tối qua người đã bị đưa đi rồi.
Người thì đúng là chưa bị đưa đi nhưng Triệu Linh Lung vẫn không chịu nói lời nào, cô ta chỉ mở miệng nói một câu đó chính là cô ta muốn gặp Tô Trà.
Xe chầm chậm chạy trên đường, suốt cả chặng đường Tô Trà cứ suy nghĩ mãi, nhưng vẫn không hiểu sao Triệu Linh Lung lại muốn gặp cô.
Đến nơi, Cốc Ích và Tô Trà cùng xuống xe, vừa đến cổng đã có người ra đón họ vào trong.
Vài phút sau, Trương Huy đi theo Tô Trà đến nơi Triệu Linh Lung đang bị giam giữ.
Lần này nơi Tô Trà và Triệu Linh Lung gặp nhau không phải là trong phòng thẩm vấn mà là nơi được ngăn cách bởi một lớp lan can sắt, một người bên trong một người bên ngoài.
Triệu Linh Lung đang ngồi ở bên trong, nghe thấy tiếng bước chân thì chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tô Trà đứng ở cách đó không xa, Triệu Linh Lung đứng lên.
Cả hai người đều không ai lên tiếng, Tô Trà không hỏi Triệu Linh Lung tại sao muốn gặp cô, Triệu Linh Lung cũng chẳng lên tiếng phá vỡ im lặng.
Khoảng một phút sau, Triệu Linh Lung bỗng khẽ cười một tiếng, ánh mắt dò xét của cô ta quét khắp người Tô Trà từ trên xuống dưới.
“Cô cũng vừa nghe nói rồi nhỉ, tối qua có người muốn cứu tôi ra ngoài.”
“Ừ.” Tô Trà lạnh nhạt trả lời, ngước mắt lên nhìn Triệu Linh Lung.
“Thực ra tôi không có ý định ra ngoài, tôi cũng biết bọn họ không thể cứu được mình ra, nếu kẻ nào vào đây cũng đều có thể tùy tiện trốn ra thì đâu còn là nhà giam nữa?” Triệu Linh Lung giễu cợt nói, nhìn Tô Trà vẫn lạnh nhạt như cũ lại nói tiếp: “Cô không tò mò tại sao tôi lại muốn gặp cô à?”
“Không tò mò.” Tô Trà hoàn toàn không tò mò, cô và Triệu Linh Lung cũng không phải quá thân thiết.
Nếu Triệu Linh Lung muốn nói thì cô sẽ nghe, nếu không muốn nói cũng chẳng sao.
Sở dĩ hôm nay có thể đến đây là vì vừa hay Tô Trà cũng không có việc gì làm, nếu như tìm cô khi đang bận rộn trong phòng thí nghiệm thì cô chắc chắn sẽ không đến.
“Hừ, cô luôn như vậy nhỉ!” Triệu Linh Lung cười khẩy.
Tô Trà luôn như vậy, dường như cô chẳng để ý đến bất cứ điều gì.
“Nếu như...” Triệu Linh Lung thốt ra hai từ, bỗng nhiên dừng lại một lát, sau đó mới lại tiếp tục: “Cô sẽ làm thế nào?”
Câu hỏi này của Triệu Linh Lung không thể giải thích được, nhưng Tô Trà vừa nghe đã hiểu.
Cô ta đang hỏi cô, nếu như Tô Trà đứng ở góc độ của Triệu Linh Lung, thì lúc ấy khi đối diện với điều đó sẽ đưa ra lựa chọn thế nào.
“Lựa chọn của tôi khác với lựa chọn của cô.” Tô Trà không chút do dự trả lời.
.