Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 326
Cập nhật lúc: 2025-04-03 23:02:56
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7KjPjkLZs8
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày hôm sau, Tô Trà ngủ một giấc cho đến khi cô tự nhiên tỉnh dậy, có lẽ là do cô đã quen với cường độ làm việc trước đó, Tô Trà vốn định ngủ một ngày một đêm nhưng cô chỉ ngủ một đêm và vào ngày hôm sau lại tỉnh dậy theo đồng hồ sinh học.
Tô Trà rửa mặt sạch sẽ rồi bước ra ngoài, bữa sáng đã được dọn sẵn trên bàn trong phòng khách, căn phòng rộng lớn trống không, Vương Tú Mi đã kéo Tô Thắng Dân ra ngoài cùng bà, Tô Bảo cũng tự mình đến trường.
Tô Trà đi tới, mở cái bát đậy ở bên trên ra thì nhìn thấy cháo thịt nạc, bên cạnh còn có hai quả trứng gà luộc.
Tô Trà gõ vào quả trứng một tiếng "cộp" sau đó bắt đầu bóc vỏ trứng, chỉ mất một lúc là Tô Trà đã bóc xong những quả trứng trắng và mềm, tiếp đó cô mở miệng rồi nhét cả quả trứng vào trong miệng.
Hệ thống: Chết lặng!
Ôi nó phải tránh xa ra thôi, một cô gái nhỏ mà lại ăn trứng gà như vậy sao?
Đối mặt với ký chủ như vậy, hệ thống mờ mịt muốn chọc thủng hai mắt mình.
Dù không có người ngoài thì cô cũng nên để ý hình tượng của mình chứ?
Tô Trà tỏ vẻ một nàng tiên nhỏ như cô thì không câu nệ tiểu tiết, sau đó cô lại nhét một quả trứng gà nữa vào miệng.
"Ký chủ, không phải cô nên tiết chế lời nói và hành động của mình lại một chút sao? Cô ăn một lần là hết cả quả trứng gà, hành động này kết hợp với thiết lập tính cách mềm yếu của cô chẳng phải rất không thích hợp sao?"
“Yên tâm, yên tâm!” Tô Trà phất phất tay, hoàn toàn không thèm để ý mà tiếp tục nói: “Cậu yên tâm, tôi chắc chắn sẽ duy trì thiết lập nàng tiên nhỏ này của mình ở bên ngoài.”
Tô Trà tỏ vẻ cô chính là một nàng tiên nhỏ thậm chí không thể mở nắp chai nước ở bên ngoài.
Cũng chính là một nàng tiên nhỏ sẽ hét lên "sợ quá" khi gặp phải người xấu.
Lúc này, dường như Tô Trà đã quên mất cô đã từng dùng gậy kích điện khiến một người đàn ông bị điện giật đến choáng váng mà mặt không đổi sắc.
Ừm, chỉ cần cô không nhớ ra thì cô vẫn là một nàng tiên nhỏ mềm mại, đáng yêu.
Con gái vốn là một loại sinh vật vô cùng kỳ lạ mà.
Cô ấy có thể yếu đuối, mỏng manh trước bạn trai của mình.
Nhưng sau đó khi không có bạn trai, cô ấy lại có thể trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ đến mức có thể bê một bình nước uống lên tận tầng sáu mà không thở hổn hển chút nào.
Thông suốt chứ, Tô Trà hỏi lập tức hỏi một câu, có phải rất thần kỳ không?
Hệ thống nói: Tăng thêm tri thức!
Lúc Vương Tú Mi trở về, Tô Trà đã giải quyết xong hai quả trứng luộc cùng một bát cháo thịt nạc, xoa bụng xong vẫn còn hơi đói nên Tô Trà lại ăn thêm hai phần đồ ăn vặt.
Ăn uống no nê xong Tô Trà vốn định vào bếp giúp mẹ làm việc, kết quả là cô nhanh chóng bị đuổi ra ngoài.
"Đi đi đi, việc trong phòng bếp không cần con làm, con vào đây là muốn giúp đỡ hay gây thêm phiền phức hả?"
Tô Trà bị ghét bỏ vì vậy cô chỉ có thể đi vào thư phòng để làm việc.
Trước đó, viện trưởng Cốc đã yêu cầu cô viết một phần báo cáo và nộp nó lên trên, mặc dù hạng mục này đã hoàn thành nhưng những việc phải tiếp theo vẫn còn rất nhiều.
Chẳng hạn như việc xin bản quyền sáng chế phát minh hay việc công bố sau đó đều khiến viện trưởng Cốc phải bận tâm lo lắng.
.
Nói là một bản báo cáo nhưng việc viết cũng không dễ, bên cạnh đó giáo sư Vương Vinh Bình cũng yêu cầu Tô Trà viết một bản báo cáo nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-326.html.]
Dù sao báo cáo chuyên môn này là bàn tổng hợp đầy đủ đồ vật này nọ nên cần phải viết rõ ràng, Tô Trà không thể tránh khỏi việc phải xin sự chỉ bảo của giáo sư Vương Vinh Bình.
Khoảng mười một giờ, Tô Thắng Dân về nhà.
Vừa vào cửa thì thấy phòng khách không có người, nhìn về phía phòng bếp thì thấy “đồng chí” Vương Tú Mi.
Bước về phía nhà bếp, đúng lúc nhìn thấy Vương Tú Mi đang chuẩn bị thái rau, Tô Thắng Dân tiến lên một bước, cầm lấy con d.a.o làm bếp trước mặt Vương Tú Mi, bắt đầu thái rau một cách thành thạo.
Nhìn thấy hành động của Tô Thắng Dân, Vương Tú Mi tiếp tục xào đồ ăn trong chảo, tranh thủ thời gian hỏi: "Đội vận tải của anh thế nào rồi? Anh vẫn bận rộn như vậy sao?"
"Ừm, chắc còn phải bận rộn một khoảng thời gian nữa, không phải lúc nào thời gian đầu cũng sẽ luôn bận rộn sao, còn em thế nào? Gần đây trại heo thế nào rồi?"
"Ừm, việc nuôi heo đang diễn ra rất tốt, gần đây em thuê thêm hai người đến làm việc cho nên công việc của em cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Anh cũng thật là, đừng chuyện gì cũng một mình làm như thế, thuê người làm cũng chỉ là vấn đề tiền nong mà thôi."
Vương Tú Mi hiện tại cũng coi như nghĩ rất rõ ràng, chuyện mà có thể giải quyết bằng tiền thì cũng không cần phải suy tính nhiều.
Thấy vợ mình cằn nhằn, Tô Thắng Dân cười hì hì sáp lại gần: “Vợ à, em đau lòng cho anh sao?”
"Cút, cút, cút, anh đang nói linh tinh cái gì vậy, tránh xa em ra một chút, con gái đang ở nhà đấy." Vương Tú Mi vung muôi, tức giận liếc nhìn người đàn ông xấu xa Tô Thắng Dân này một cái.
"Con gái không ở trong phòng khách."
"Em biết, con gái ở trong phòng sách." Vương Tú Mi trả lời sau đó lại nói một câu: "Dù sao anh cũng phải chú ý, tránh ảnh hưởng đến con bé."
Tô Thắng Dân nghẹn họng, bắt đầu nhớ lại hình ảnh vợ lúc tối, buổi tối vợ cũng không lạnh lùng như vậy đâu.
Khụ khụ, thái rau thái rau.
Khoảng mười hai giờ, Tô Bảo về đến nhà.
Bạn nhỏ Tô Bảo vừa vào nhà lập tức ném cặp sách sang một bên sau đó ngửi thấy mùi thơm thì chạy vào bếp, thấy chỉ có cha mẹ đang ở trong bếp, Tô Bảo ngửi mùi thơm trong không khí.
"Cha, mẹ, chị con có ở nhà không?"
“Ừ, con mau rửa tay rồi lên phòng sách gọi chị con xuống ăn cơm đi.” Vương Tú Mi cười đáp.
“Vâng ạ.” Tô Bảo vui vẻ đáp, lập tức rửa tay rồi nhanh chóng xoay người chạy lên thư phòng.
Đến trước cửa thư phòng, Tô Bảo giơ tay gõ cửa “Thịch thịch thịch.’
“Chị, đến giờ ăn cơm rồi.” Tô Bảo kéo dài giọng mà gọi một câu.
Trong phòng, Tô Trà đang cúi đầu nghiêm túc viết báo cáo, ngòi bút lướt trên mặt giấy phát ra tiếng động khe khẽ, theo ngòi bút lướt qua để lại những hàng chữ đẹp đẽ.
Nghe thấy âm thanh bên ngoài của Tô Bảo, Tô Trà tiếp tục vùi đầu vào viết, lực chú ý vẫn đặt trên báo cáo, chỉ nói lại một câu: "Em bảo cả nhà ăn cơm trước đi, không cần đợi chị đâu, một lúc nữa chị sẽ ra ăn sau."
“Một lúc nữa” của Tô Trà chính là nửa tiếng, khi Tô Trà bận rộn hoàn thành xong công việc rồi đi ra khỏi thư phòng thì cô mới phát hiện ra mọi người trong nhà vẫn đang đợi cô ăn cơm.
Trong mắt Tô Trà hiện lên một tia kinh ngạc, nói: "Cha, mẹ, không phải con bảo mọi người cứ ăn trước sao?"
"Cả nhà đang chuẩn bị ăn thì đúng lúc con ra ngoài." Vương Tú Mi cười đáp.
"Chị, nhanh nhanh nhanh, rửa tay rồi lại đây ăn cơm đi." Tô Bảo vui vẻ kêu lên.
.