Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 323

Cập nhật lúc: 2025-04-03 23:02:50
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2Ve9ZZ4P78

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ừm, nếu không thì sao?” Tô Trà nghi ngờ ngẩng đầu nhìn Phó Kiều Kiều, híp mắt hỏi: “Có phải cậu đang giấu tớ chuyện gì không?”

“Không có không có.” Phó Kiều Kiều bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Tô Trà, trong lòng có chút khẩn trương.

Mặc dù Tô Trà là một cô gái ngay thẳng nhưng đầu óc cô lại rất nhạy bén, vừa nghe cô đã biết Phó Kiều Kiều đang không nói sự thật, nhưng biện pháp mà cô dùng để đối phó với Triệu Linh Lung trước đây không thể dùng trên người bạn tốt của cô được, vì vậy Tô Trà ngừng nói về chủ đề này.

Tuy nhiên Tô Trà vẫn lờ mờ nhận ra điều gì đó, ngừng tay đang ăn, sau đó đậy hộp cơm lại.

"Trà Trà, sao cậu lại không ăn nữa?"

“Cậu thử nói xem tại sao tớ lại không ăn nữa?” Tô Trà hỏi ngược lại.

Phó Kiều Kiều cảm thấy chột dạ, quay qua đối diện với Tô Trà.

Cuối cùng Phó Kiều Kiều không thể chống đỡ được nên đành thừa nhận: "Được rồi, được rồi, tớ sai rồi, là anh trai tớ, anh ấy thích cậu."

“Thích tớ?” Tô Trà nhướng mày.

Đối với thái độ ở cửa vừa rồi, thật không giống như là đang thích cô.

Nghe được Phó Hành Khanh thích mình, Tô Trà cũng không cảm thấy quá chán ghét nhưng cũng không quá phấn khích.

So với việc biết có người thích mình, có lẽ thành công của một hạng mục càng khiến cảm xúc của Tô Trà d.a.o động nhiều hơn.

Tuy nhiên, Phó Hành Khanh lớn lên cũng khá ưa nhìn, là một cô gái và đứng ở góc độ của một cô gái mà nói thì cũng chỉ có vậy.

Tô Trà cảm thấy cô có vẻ hơi quá lãnh đạm, có lẽ cô sẽ sống cô đơn suốt phần đời còn lại.

Cô không có ham muốn với đàn ông, cô cũng đâu còn cách nào khác đâu.

Biểu hiện của Tô Trà quá lãnh đạm, Phó Kiều Kiều cảm thấy rằng anh trai cô ấy đã hết đất diễn.

“Cho nên, chỗ đồ ăn này là anh trai cậu nhờ cậu mang đến đây sao?” Tô Trà hỏi.

“Đúng vậy.” Phù Kiều Kiều đáp.

“Là đầu bếp của nhà hàng nào làm vậy?” Ánh mắt của Tô Trà sáng lấp lánh.

Tô Trà biểu thị, cô phải thường xuyên đến nhà hàng này, nó thực sự rất ngon.

“Chờ, đợi một chút, đây không phải là đầu bếp của nhà hàng làm mà là anh trai tớ làm.” Phó Kiều Kiều nghe Tô Trà đã hiểu lầm thì vội vàng giải thích.

“Ồ.” Vừa nghe nói là do Phó Hành Khanh làm thì lập tức vẻ mặt Tô Trà trở nên mất mát, xem ra là không thể thường xuyên tới ăn được rồi.

"Khụ khụ, Trà Trà à, cậu cũng không cần phải quá áp lực, anh trai tớ nấu ăn cho cậu cũng không phải cố ý tạo áp lực cho cậu đâu, cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều. Nếu như cậu thật sự cảm thấy không ổn vậy thì cứ coi như cậu không biết gì về chuyện này đi, cậu không biết đây là đồ ăn anh trai tớ đưa, tớ cũng coi như chưa nói với cậu rằng nó là do anh trai tớ làm."

“Được.” Tô Trà đáp lại nhanh chóng.

Tốc độ nhanh như vậy khiến Phó Kiều Kiều kinh ngạc đến phát ngốc.

Nhưng mà, từ từ đã.

Chờ não cô ấy tải lại một chút đã, vừa rồi cô ấy nói rằng Tô Trà hãy coi như không biết, sau đó Tô Trà lại đồng ý ngay tức khắc, kịch bản này không đúng đâu.

Tô Trà nhìn vẻ mặt sững sờ của Phó Kiều Kiều, bình tĩnh trả lời: "Đừng nhìn tớ như vậy, vạch trần chuyện này ra rất xấu hổ nên cứ làm như vậy đi, tớ coi như không biết nhưng lần sau cậu cũng không được đưa qua nữa, nếu không chúng ta tuyệt giao!"

Tô Trà cảm thấy đây là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề này, cứ coi như không biết thì như vậy ai cũng đều không khó xử.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-323.html.]

.

Tuy nhiên, Tô Trà cũng đã tính đến việc không đến nhà họ Phó vào lần tới nữa, như vậy có thể giữ một khoảng cách thích hợp, tốt lắm.

Phó Kiều Kiều: Ai, ai nha!

Rốt cuộc làm thế nào mà sự tình lại phát triển đến tình hình như hiện tại vậy?

Cho đến khi cô ấy mang theo hộp cơm vẫn còn chưa ăn xong của Tô Trà đi ra ngoài, Phó Kiều Kiều vẫn còn ngây người.

Mở cửa xe, ngồi xuống.

Phó Hành Khanh nhận thấy có điều gì đó không ổn với Phó Kiều Kiều, ánh mắt sắc bén nhìn qua.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

"Không, không có chuyện gì, chỉ là Trà Trà vừa mới nói gần đây rất bận nên không muốn em phải mất công đến đưa đồ ăn."

Nghe những gì Phó Kiều Kiều nói, Phó Hành Khanh không nói một lời, trực tiếp lái xe rời đi.

Ngồi trong xe, Phó Kiều Kiều âm thầm thông cảm cho anh trai mình.

Dường như Tô Trà không có suy nghĩ đó về anh trai mình, người ta biết chuyện này đều không nói thẳng ra, chuyện này còn có gì để nói sao, nếu có ba chữ "Phó Kiều Kiều" của cô ấy cũng viết ngược lại rồi.

Ngoài việc rơi nước mắt thương cảm cho anh trai thì cô ấy không thể làm gì hơn.

Cùng lúc đó, ở bên kia, mặc dù Tô Trà nói rằng cô sẽ coi như không biết chuyện này nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy có chút phiền muộn, cô nghĩ mãi cũng không ra tại sao Phó Hành Khanh lại có thể thích cô?

"Hệ thống, cậu cảm thấy có phải anh ấy coi trọng dung mạo xinh đẹp mỹ lệ này của tôi không?"

Hệ thống im lặng không hé răng nhưng trong lòng không ngừng trào phúng, mắng chửi không biết bao nhiêu lần.

A! Gương mặt xinh đẹp?

Không, không, không, có lẽ người ta coi trọng tính cách bê tông cốt thép của cô đấy, chính là cái thái độ vững vàng như núi Thái Sơn của cô khi đối mặt với đàn ông đó.

Kiên trì lên, đừng bị quyến rũ bởi đàn ông, cô sẽ chiến thắng!

So với đàn ông thì trong cảm nhận của Tô Trà nghiên cứu khoa học càng hấp dẫn hơn nhiều.

Ngày hôm sau, Tô Trà đã ném người đàn ông Phó Hành Khanh này ra sau đầu, cống hiến hết mình cho công việc.

Tổ hạng mục còn rất nhiều việc phải làm nên cô lấy đâu ra thời gian mà nghĩ đến chuyện khác, giờ phút này trong đầu Tô Trà chỉ toàn là công việc, công việc và công việc.

Tổ hạng mục lại bắt đầu tiến vào trạng thái làm việc điên cuồng, khi Cốc Ích nghe được tin tức thì tổ hạng mục do Tô Trà dẫn đầu đã ở lại phòng thí nghiệm thêm một ngày.

Hơn nữa vì để tránh bị Cốc Ích bắt được người như lần trước, lần này Tô Trà và những người khác còn thay phiên nhau ra ngoài ăn uống và nghỉ ngơi.

Cốc Ích tức giận đến mức cười to, hành động này của Tô Trà và những người khác được gọi là cái gì ấy nhỉ, trên có quyết sách, dưới có đối sách sao?

Công việc thì vô vàn còn sức khỏe là của chính mình, ông ta đã nói với tất cả bọn họ vô số lần, nhưng có ai chịu nghe đâu?

Nói là không nghe, nhưng nếu như đời trước nghe được những lời này, Tô Trà đã không làm việc quá độ mà đột ngột qua đời tại phòng thí nghiệm, sau đó đến thế giới này.

Chỉ là dựa vào kinh nghiệm của kiếp trước nên Tô Trà vẫn làm việc một cách có chừng mực, khi thân thể không chống đỡ nổi nữa thì Tô Trà lập tức chạy ra ngoài nghỉ ngơi, căn bản cũng không cần người nhắc nhở.

.

Loading...