Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 322
Cập nhật lúc: 2025-04-03 23:02:48
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7KjPjAvqLj
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tít... Tít... Tít...
Điện thoại reo lên ba lần nhưng không ai trả lời.
"Anh nhìn xem, em vừa mới nói là Trà Trà không có ở..." Nhà.
"A lô, xin chào, ai vậy ạ?"
Bầu không khí lập tức trở nên khó xử, sao sớm không nghe muộn không nghe mà lại nhằm vào đúng lúc Phó Kiều Kiều đang nói được một nửa thì lại nối được máy.
Hơn nữa người nghe điện thoại lại là người mà vừa rồi Phó Kiều Kiều liên tục khẳng định là không có ở nhà - Tô Trà.
Đây là loại trùng hợp quái quỷ gì vậy, không phải để đùa đâu!
Thận trọng liếc nhìn anh trai một cái, Phó Kiều Kiều quay sang đầu bên kia điện thoại và hỏi: "Trà Trà, cậu về nhà rồi sao?"
"Đúng vậy, tớ vừa mới về tới nhà, Kiều Kiều, cậu tìm tớ có chuyện gì sao?" Tô Trà vừa mới trở về lại đúng lúc những người khác đều không có ở nhà, ngay khi cô bước vào cửa lập tức nghe được tiếng chuông điện thoại vang lên, chuyện này thật sự là quá trùng hợp.
Phó Kiều Kiều liếc nhìn anh trai một cái ý bảo cô ấy không nói dối, lúc này mới tiếp tục nói: "Trà Trà, hôm nay cậu nghỉ phép sao?"
“Tớ được nghỉ phép nửa ngày, có chuyện gì vậy, muốn tớ đi dạo phố cùng cậu sao?” Tô Trà cũng nói theo, Phó Kiều Kiều còn chưa kịp nói chuyện thì cô lại nói: “Nhưng hôm nay thật sự không được, tớ vừa về đến nhà, mệt đến mức cả người rã rời nên buổi chiều tớ phải ngủ một giấc thật ngon ở nhà. Lần sau, lần sau tớ sẽ cùng cậu đi dạo phố nhé."
Phó Kiều Kiều che lại microphone, hạ giọng và nói với Phó Hành Khanh bên cạnh: "Anh, Trà Trà không rảnh."
"Hỏi cô ấy ăn gì chưa. Nếu chưa ăn thì bảo lát nữa em đưa qua đi."
Này này, anh làm đầu bếp đến nghiện rồi sao?
Phó Kiều Kiều mở to mắt liếc nhìn anh trai mình, thấy anh trai dùng ngón tay làm một số "hai", cô ấy lập tức hiểu ra, trả gấp đôi tiền tài khoản.
Cầm lấy microphone: "Trà Trà, cậu ăn cơm trưa chưa, nếu chưa ăn thì một lát nữa tớ sẽ mang qua cho cậu."
“Này, người họ hàng đó của cậu vẫn còn ở nhà cậu sao?” Đã hai tháng rồi mà người họ hàng này của Phó Kiều Kiều vẫn còn chưa rời đi sao?
"A? Đúng vậy, khoảng thời gian này người họ hàng đó của tớ tương đối rảnh rỗi, cậu không ăn cơm sao?"
"Không ăn là không ăn, nhưng mà cậu đưa đồ ăn qua đây cũng quá phiền toán, rồi lại còn phải đi tới đi lui nữa cũng mất công cậu, một lúc nữa tớ bảo anh Trương ra ngoài mua chút đồ ăn cho tớ là được rồi.”
“Không phiền không phiền, đúng lúc anh trai tớ đang ở nhà nên tớ bảo anh ấy đưa tớ đến đó, cậu chờ một chút, tớ rất nhanh sẽ đến thôi.” Phó Kiều Kiều vội vàng nói.
"Vậy được rồi."
"Được, chờ tớ."
Sau khi cúp điện thoại, Phó Kiều Kiều ngẩng đầu định nói điều gì đó với Phó Hành Khanh nhưng khi cô ấy vừa nhìn lên thì đã thấy Phó Hành Khanh quay lưng và đi về phía nhà bếp.
Phó Hành Khanh làm rất nhanh, chỉ trong hơn nửa giờ là hai món thịt và một món rau đã được làm xong.
Lần này Tô Trà đang đợi bọn họ nên Phó Hành Khanh không có thời gian để tắm rửa và thay quần áo như lần trước.
Nửa giờ sau, xe dừng lại trước cửa nhà Tô Trà, cũng giống như lần trước, khi hai người Phó Kiều Kiều đến nơi thì Tô Trà đã chờ sẵn ở cửa.
Lúc này, cân nhắc đến chuyện lần trước khiến người ta phải đợi ở cửa rất lâu nên lần này khi xe vừa dừng lại, Phó Kiều Kiều xuống xe thì Tô Trà hơi cúi xuống nói với Phó Hành Khanh ở ghế lái.
.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-322.html.]
"Đồng chí Phó, anh có muốn xuống xe rồi vào nhà ngồi một chút không?"
Phó Hành Khanh nghiêng đầu, tầm mắt anh dừng lại ở khuôn mặt nhỏ nhắn với quầng thâm dưới mắt của Tô Trà, làn da vốn trắng nõn càng khiến quầng thâm dưới mắt có vẻ nghiêm trọng hơn một chút.
Nhìn thấy quầng thâm dưới mí mắt cô, Phó Hành Khanh theo phản xạ cau mày.
“Không cần, tôi sẽ chờ ở đây.” Giọng nói trầm thấp mang theo một tia cảm xúc.
Tô Trà có thể nhận ra được cảm xúc của đối phương, vẻ mặt cô mở mịt, dường như tâm trạng anh ấy không được tốt lắm.
Nhưng người ta cũng nói không cần rồi, vậy thì cứ như vậy đi.
Sau đó Tô Trà dẫn Phó Kiều Kiều cùng nhau vào nhà, sau khi hai người bước vào Tô Trà không khỏi nói thầm trong lòng, hình như Phó Hành Khanh đang rất tức giận.
Nhưng mà cô thực sự không hề trêu chọc gì anh, vẻ mặt vừa rồi giống như đang giận cô vậy.
Ở trong lòng lắc đầu, Tô Trà cảm thấy không có khả năng, dù sao bọn họ cũng không quen biết.
Bên ngoài, Phó Hành Khanh cũng có chút ảo não.
Thái độ của anh vừa rồi có phải có chút lạnh nhạt hay không, anh không có ý đó, anh chỉ nhìn thấy quầng thâm của cô, cho nên mới...
Nói tóm lại thì anh thật sự không có ý đó, hơn nữa anh vừa mới trở về nên còn chưa kịp tắm rửa, cả người toàn mùi mồ hôi, anh sợ nếu vừa xuống xe Tô Trà ngửi thấy mùi của mình sẽ hiểu lầm anh là người mất vệ sinh.
Tuy nhiên, có vẻ như sự hiểu lầm bây giờ còn lớn hơn.
Đây quả thật là một sự hiểu lầm lớn hơn, Tô Trà thậm chí còn cho rằng hình như Phó Hành Khanh có ý kiến với cô.
Chính là do vẻ mặt đó, giọng nói đó.
"Kiều Kiều, người họ hàng đó của cậu còn ở trong nhà cậu không? Cậu trở về nhớ thay tớ cảm ơn cô ấy nha, tớ cũng đã ăn mấy bữa cơm của người ta rồi, lần sau có cơ hội tớ sẽ đích thân đến nhà cậu cảm ơn cô ấy." Tô Trà vừa mở hộp đựng cơm vừa mở miệng nói chuyện.
"Được đó, được đó, lần sau cậu cứ tự mình đến cảm ơn." Đảm bảo sẽ dọa cho cậu nhảy dựng, ha ha ha.
Phó Kiều Kiều bắt đầu tưởng tượng, nếu Tô Trà biết rằng đây là đồ ăn do Phó Hành Khanh làm thì biểu tình của Tô Trà sẽ như thế nào.
Nhưng đây là chuyện giữa Phó Hành Khanh và Tô Trà vì vậy cô ấy sẽ không nói gì về nó, đến lúc sự việc thực sự được phơi bày thì lựa chọn như thế nào là chuyện của Tô Trà.
Tuy nhiên, Phó Kiều Kiều cũng thực sự tò mò về gu thẩm mỹ của Tô trà.
Ngay sau đó, Phó Kiều Kiều lập tức hỏi.
"Trà Trà, tớ hỏi cậu một vấn đề, cậu thích một người đàn ông như thế nào, trong tương lai cậu dự định tìm kiểu đối tượng thế nào vậy?"
Đột nhiên nghe được bạn tốt nhắc tới đề tài này, Tô Trà cũng không quá để ý, ăn ngay nói thật: "Tớ chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này nên không có bất kỳ yêu cầu cụ thể nào và cũng chưa gặp được người thích hợp."
Chỉ khi gặp ai đó khiến cô và trái tim cô rung động, Tô Trà mới có thể biết cô thích kiểu gì.
Hiện tại, cái cô thích chính là nghiên cứu khoa học, thực sự có thể nghiên cứu khoa học cả đời cũng không phải là không thể.
“Ồ, vậy à, vậy cậu nghĩ sao về một người đàn ông biết nấu cơm?” Phó Kiều Kiều lơ đãng mở miệng thử thăm dò cho anh trai đáng thương của mình.
"Ừm, khá tốt."
"Khá tốt, thế thôi sao?"
.