Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 314

Cập nhật lúc: 2025-04-03 23:02:32
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KjPjAvqLj

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Được, một giờ nữa anh sẽ đến.” Trầm Trang đáp.

“Vâng, thế nhé, lát nữa gặp.”

“Gặp lại sau.”

Từng người cúp máy, Tô Trà đứng dậy đi vào phòng rồi tiện tay cầm một bộ quần áo vào phòng tắm.

Vừa tắm xong, Tô Trà đã nghe thấy tiếng gõ cửa kéo theo đó là tiếng mẹ cô gọi ăn sáng.

“Con xong rồi, xuống liền đây.” Tô Trà cách cánh cửa nói to.

Vài phút sau Tô Trà đi ra.

Tóc cô còn chưa khô, Vương Tú Mi đi đến thấy thì không nhịn được cằn nhằn: “Con lại không ngủ một đêm đúng không? Đã thức đêm lại còn tắm sáng sớm như vậy, tóc cũng không thèm lau khô, kiểu gì con cũng sẽ đau đầu.”

“Con không sao đâu. Lát nữa mẹ có đi đâu không?” Tô Trà cười cười, chuyển chủ đề.

Tô Trà hiếm khi tự đi ra ngoài nhưng không thể bắt người trong nhà cũng như vậy.

“Lát nữa mẹ ra ngoài mua đồ ăn, hôm nay con muốn ăn gì? Nhân tiện mẹ đi xem trại lợn ở đâu thì tốt hơn. Cha con hỏi thăm được một chỗ khá tốt nhưng hơi lớn, mua chỗ đó thì sẽ đắt hơn.” Vương Tú Mi bắt đầu luyên thuyên về chuyện của bà.

Đến Bắc Kinh mấy ngày, Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi đều không nhàn rỗi, bọn họ một người thì bận lập lại đội vận chuyển, người còn lại thì bận nuôi lợn.

“Mẹ định mua đất à?” Tô Trà vừa ăn sáng vừa hỏi.

“Ừ, không phải con nói trại lợn của mẹ hôi quá không hợp để ở trong thành phố sao? Nên mẹ phải tìm chỗ khác xa chút, đã hỏi thăm rồi, giá cả không quá đắt đâu.”

“Vâng, cũng tốt ạ.” Không chừng sau này khu đất này bị di dời đi họ còn có thể kiếm được một khoản tiền.

Lúc này các khu đất vẫn chưa bị dời đi nhưng trong tương lai chắc chắn không tránh khỏi, đặc biệt là một thành phố lớn sẽ giàu lên sau khi phá bỏ.

Tuy nhiên trước mắt mười năm tới chuyện này không chắc xảy ra, việc quan trọng trước mắt là phải xây dựng đường xá và cung cấp điện, những thứ khác đều phải dời lại sau.

“Nếu mẹ không đủ tiền thì nói con một tiếng.”

“Không cần, mẹ có thừa.” Vương Tú Mi khoát tay cười.

Bà hiện có khoảng ba mươi vạn, lúc hỏi giá miếng đất kia cùng lắm cũng hơn một vạn. Vương Tú Mi nghĩ bà còn có thể trả giá xuống một chút nữa.

Sau bữa sáng, Vương Tú Mi ra khỏi nhà, trong nhà chỉ còn mỗi Tô Trà, Tô Bảo đã ra ngoài cùng Tô Thắng Dân lúc sáng sớm.

Khoảng chín giờ, Trầm Trang đến.

Lúc Tô Trà mở cửa, Trầm Trang nhìn thấy Tô Trà với đôi mắt thâm đen trong phòng, không nhịn được cười.

“Em lại thức đêm sao?”

“Vâng, anh vào đi, ngồi đâu cũng được để tôi đi rót cho anh ly nước.” Tô Trà nói xong xoay người đi vào phòng bếp.

“Không cần không cần, anh sẽ đi ngay, em nhanh đưa anh bản thiết kế tủ lạnh đi.”

Tuy Trầm Trang đã nói vậy nhưng Tô Trà vẫn mang cho anh ta một ly nước ấm trước rồi mới đi vào phòng sách lấy bản thiết kế ra.

Đưa bản thiết kế cho Trầm Trang, Tô Trà hỏi: “Chuyện bên viện nghiên cứu, anh đã tìm viện trưởng Cốc để ký hợp đồng chưa?”

“Đã xong từ lâu rồi, anh làm việc em còn không yên tâm sao?” Trầm Trang trả lời, chìa tay ra cầm bản thiết kế rồi cất cẩn thận vào trong tệp công văn của mình. Sau đó anh ta cầm ly nước Tô Trà mang tới, một hơi uống hết.

“Vậy thôi, anh đi đây.” Đồ đã lấy, nước đã uống, Trầm Trang vội đi đến công xưởng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-314.html.]

“Được rồi, anh đi đi.” Nhìn thấy bộ dáng vội vàng của Trầm Trang, Tô Trà cũng không giữ anh ta lại.

Rời khỏi nhà Tô Trà, Thẩm Trang lập tức đi đến công xưởng.

.

Hai ngày sau, đơn đăng ký dự án truyền thông được phê duyệt, Tô Trà bắt đầu cuộc sống đi sớm về muộn.

Ai bận việc nấy, Tô Trà tất bật với công việc bên viện nghiên cứu, Vương Tú Mi bận lo cho trại heo, còn Tô Thắng Dân thì không ngơi tay với đội vận chuyển.

Cả nhà chỉ có Tô Bảo rảnh nhất, mỗi ngày ngoài việc ăn chơi ra thì chỉ có ngủ, hưởng thụ tuổi thơ vui sướng!

Phòng thí nghiệm tại viện nghiên cứu.

Giáo sư Vương đứng ở trong cùng, Tô Trà đứng bên cạnh giáo sư Vương, những người khác nghiêm túc im lặng lắng nghe, cố gắng quan sát nhiều hơn.

Thành viên trong dự án truyền thông đều được Tô Trà tỉ mỉ chọn vào, bất kỳ ai trong số họ cũng có chuyên môn giỏi hơn Tô Trà.

Khi làm việc chung Tô Trà khâm phục họ từ đáy lòng, bọn họ thật sự quá giỏi.

Nhưng sự thật là những người còn lại trong đội cũng vô cùng ngưỡng mộ Tô Trà.

Đừng nói đến việc một sinh viên chuyên ngành kỹ thuật lại có thể đề ra một dự án như này, sau khi ở chung vài ngày Tô Trà còn rất quan tâm tới chuyên ngành điện tử của họ, học hỏi tiến bộ rất nhanh.

Đến giáo sư Vương còn tỏ ra tiếc nuối tại sao lúc trước Tô Trà không chọn chuyên ngành điện tử làm ông lỡ mất đi một nhân tài.

Tô Trà không hiểu thì sẽ hỏi, người khác chỉ giảng một lần mà cô đã nhớ kỹ.

Mặc dù cô không học được tất cả chuyên ngành nhưng với tốc độ học tập đáng sợ như vậy, Tô Trà hoàn toàn có thể chuyển sang chuyên ngành điện tử trong tương lai.

Thậm chí giáo sư Vương đã nghiêm túc hỏi Tô Trà liệu cô có muốn chuyển đổi chuyên ngành không.

Tô Trà nói rằng cô sẽ không đổi ngành nhưng vẫn sẽ cố gắng học tập, cho dù mai sau không thể trở thành người nổi tiếng trong ngành điện tử thì được học thêm nhiều kiến thức chuyên môn khác là một điều rất tốt.

Nghe Tô Trà từ chối không chút do dự, mấy ngày nay giáo sư Vương đều nhìn Tô Trà bằng ánh mắt đầy tiếc hận.

Tô Trà cảm thấy bất lực trước ánh mắt này của giáo sư Vương, nếu cô dám đổi chuyên ngành thì không chừng thầy Bàng Trường Phong sẽ vác đại bác đến xử cô.

Giáo sư Vương không hiểu nổi tại sao Tô Trà cứ chấp nhất với chuyên ngành kỹ thuật nào đó, chuyên ngành điện tử của họ không tốt sao?

Hiện tại khoa học kỹ thuật đang phát triển, chuyên ngành điện tử nhất định sẽ thịnh hành trong tương lai.

Hơn nữa cái chuyên ngành kia thực sự không hợp với một cô gái, hết kho gỗ rồi đến túi lửa, làm việc rất mệt mỏi, không hiểu nổi sao Tô Trà lại muốn ăn khổ như vậy.

Tô Trà thật sự là mầm non rất có tài năng mà giáo sư Vương tìm được, cô trời sinh đã có năng khiếu nghiên cứu khoa học.

Vấn đề máy quang khắc đang dần tiến triển, thế giới bên ngoài không giữ bình tĩnh nổi.

Đặc biệt là khi tin tức về việc cải tiến máy quang khắc truyền đến tai các thế lực khác, nó như sét đánh giữa trời quang.

A, vốn dĩ ban đầu các người chỉ tạo chip, trình độ kỹ thuật của mọi người đều ngang nhau, mỗi người đều làm việc riêng của mình.

Bây giờ lại muốn cải tiến máy quang khắc, mấy người muốn làm gì, muốn lên trời sao!

Dù thế nào, chia một miếng bánh còn không muốn, đây là muốn độc chiếm luôn sao?

Tin tức vừa lọt ra ngoài, Bộ Ngoại giao lại bắt đầu bận rộn, cả ngày hôm nay người thì đến hỏi tin tức, người đến bàn bạc hợp tác làm cho Bộ Ngoại giao bận không ngớt, chân không chạm đất mấy ngày này.

.

Loading...