Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 307

Cập nhật lúc: 2025-04-02 23:24:18
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KjPjAvqLj

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai bên chào hỏi vài phút rồi từng người rời đi.

Bên kia, sau khi Tô Trà nhận được tin cũng suy nghĩ sâu về chuyện này.

Những thế lực đó tới thành phố C dường như nhắm vào cô, có chút yếu tố thăm dò, huống chi ở một số mặt khác cũng xuất hiện điểm bất thường.

Tức là nói bọn họ đều bị đối phương đưa vào phạm vi tình nghi theo dõi, nhưng là còn chưa xác định được đối tượng tình nghi, có thể thấy được nguồn tin của đối phương cũng không đầy đủ..

Mấy ngày nay, mấy người Trương Huy mỗi ngày đều sẵn sàng canh giữ phòng thủ các khu vực xung quanh Tô Trà, bất luận có chuyện gì xảy ra cũng đều thu hút sự chú ý của bọn họ đồng thời âm thầm quan sát không dám phân tâm dù chỉ một giây.

Đồng thời thành phố C cũng đang thiết quân luật, đặc biệt là đối với nhân viên từ bên ngoài đến.

Tô Trà cả ngày ở trong nhà chỉ ăn với ngủ, cũng không ra cửa, thành phố C lúc này tạm thời coi như sóng yên biển lặng, nhưng các nơi khác thì không giống vậy, hoặc ít nhiều đều xảy ra chút chuyện.

Ở một số ít nơi không có nghi phạm, các thế lực ẩn trong bóng tối đều hoạt động tích cực, bên Tô Trà thì ngược lại khiến cho đối phương buông lỏng hoài nghi.

Còn về mấy người bị tình nghi này, người nào cũng không quá bận rộn, sau khi Tô Trà trở về thành phố C hoàn toàn không có động tĩnh gì.

Người khác cũng chỉ biết là cô ở nhà nghỉ ngơi.

Ai không biết còn tưởng rằng không còn người như vậy nữa, bạn đã bao giờ gặp qua nhân vật lớn nào về nhà thì không cả muốn ra khỏi cửa chưa?

Hơn nữa, với tuổi của Tô Trà mà còn có thể bị đưa vào phạm vi tình nghi thì đối phương hẳn là cực kỳ cẩn thận, bằng không một người chưa tròn hai mươi tuổi, ai có đầu óc bất bình thường mới suy đoán cô là người phụ trách của dự án chip?

Nói ra rồi có ai tin?

Nhà họ Tô hoàn toàn không cảm nhận được cơn sóng ngầm của thành phố C, thỉnh thoảng còn tới nhà Tô Thắng Dân ăn cơm cùng nhau tán gẫu, ngay cả ông bà nội ở trong thôn cũng đều đến đây hai ba lần, cách hai ba ngày lại đến một lần, có thể thấy được đôi vợ chồng già coi trọng Tô Trà.

Ban đầu mấy người Trương Huy còn lo lắng Tô Trà có chuyện gì bọn họ không thể bảo vệ được người, kết quả lúc này Tô Trà cũng làm cho người khác bớt lo, cô căn bản không ra khỏi cửa, công việc thỉnh thoảng của cô chính là ở nhà thức thâu đêm.

“Ợ...” Nấc lên một tiếng.

Tô Trà mới vừa ăn xong mẹ cô đã chuẩn bị bánh ngọt, cô dựa lưng vào ghế vẻ mặt thỏa mãn.

Tô Trà tỏ vẻ: Cô vẫn rất quý trọng cái mạng chó này của mình.

So với việc đi ra ngoài nguy hiểm thì ở trong nhà ăn thịt uống ngon không tốt sao, không thơm sao?

Dù sao cũng không có chuyện gì cần phải ra ngoài, đúng lúc cô có thể nhân cơ hội này làm bản thiết kế tủ lạnh, khi nào quay trở lại Bắc Kinh là có thể lập tức mang bản thiết kế cho Trầm Trang.

Nhắc tới Trầm Trang, Tô Trà đột nhiên nghĩ tới khoản chia lợi nhuận mà Trầm Trang cho cô.

Sau khi Tô Trà cân nhắc, cô quyết định tạm thời sẽ không đưa tiền cho cha mẹ, dù sao lần trước mới đưa họ nhiều tiền như vậy, lần này lại đưa sợ sẽ làm bọn họ sợ.

Hơn nữa trên người có tiền dễ hành sự, vạn nhất xảy ra chuyện gì cô cũng cần có tiền trong tay.

Nháy mắt trôi qua, Tô Trà vẫn bình an vô sự đến đêm giao thừa, mắt thấy chỉ còn có mấy ngày nữa là sang năm mới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-307.html.]

So với mấy nơi khác nguy hiểm hơn thì Tô Trà thiệt tình quá nhàn hạ, thậm chí số lượng người bên ngoài đến thành phố C đều đã giảm bớt.

.

Hôm nay là ngày hai mươi bảy, Tô Trà chuẩn bị ra ngoài, chắc cùng gần nửa tháng cô chưa ra ngoài, Tô Trà cảm giác đỉnh đầu đã có thể nảy mầm được rồi, vốn dĩ theo tính tình của cô thì còn có thể ở nhà buông thả nữa.

Thế nhưng hôm nay mọi người trong nhà muốn cùng nhau về thôn đón năm mới, Tô Trà đi cùng bọn họ về thôn.

Một nhà họ Tô bốn người, hơn nữa thêm Trương Huy chỉ có hai chiếc xe đạp nên hai người đàn ông kia có vẻ chen chúc.

Trên một chiếc xe đạp, Vương Tú Mi lái xe chở Tô Trà một cách nhẹ nhàng.

Trên một chiếc xe đạp khác, Trương Huy lái xe, Tô Thắng Dân ngồi ở ghế sau đang ôm đồm nhiều thứ giống như cô vợ nhỏ, Tô Bảo thì ngồi ở thanh chắn ngang lớn đằng trước, ghi đông xe đạp cũng treo không ít đồ.

Tô Trà nhìn ba người trên xe đạp bên cạnh, có một loại hiệu ứng “một nhà ba người” kỳ lạ.

Nên có một bản nhạc ở đây, một con gà ở tay trái, một con vịt ở tay phải và một con búp bê mập mạp trên thanh trước...

Đạp xe ra khỏi nội thành, xe đạp dần đi đến con đường nhỏ ở nông thôn.

Bỗng dưng, đối diện có một chiếc máy kéo chạy tới, Vương Tú Mi nhìn xe chạy ở phía đối diện, phản ứng đầu tiên là tấp vào lề để cho máy kéo đi qua trước, dù sao đường rộng như vậy, xe đạp này của bà cũng không đ.â.m trúng máy kéo được.

Theo chuyển động của máy kéo “g-rừ g-rừ g-rừ”, máy kéo tiến gần lại đây.

Sau đó, máy kéo chạy qua “ầm” một tiếng, Tô Trà cùng Vương Tú Mi cảm giác trên người chợt lạnh, bị b.ắ.n nước lên người.

Phải biết rằng hôm nay Vương Tú Mi đã diện một thân đồ hiệu để trở về thôn, bây giờ thì tốt rồi, trên người dính đầy vết bùn.

Tô Trà cụp mắt nhìn bùn đất trên người mình, sắc mặt cũng trầm xuống.

Vốn dĩ chuyện nhỏ thôi nhưng hôm qua trời mưa nên có vũng nước cũng dễ hiểu nhưng bị b.ắ.n tung tóe lên người thì cũng không nói nên lời.

Sau đó Vương Tú Mi nhìn máy kéo vẫn đang đi phía trước, bà không kìm được mà hét lên.

“Có ý thức không vậy, không thấy chúng tôi bị tạt nước lên người sao, cho dù không phải cố ý nhưng cũng không định xin lỗi?”

Vương Tú Mi hét xong, máy kéo dừng lại.

Sau đó ba người từ trên xe xuống, hai nữ, một nam, vừa rồi lái máy kéo chính là người đàn ông kia, hai cô gái còn lại nhìn tuổi cũng không lớn lắm, bộ dáng chắc cũng tầm hai mươi mấy tuổi, nhìn qua giống như là ba cha con.

“Thật xin lỗi, vừa rồi không nhìn thấy, bà không sao chứ?” Một nữ sinh lên tiếng xin lỗi trước tiên, sau đó đi tới, tầm mắt dừng ở trên người Tô Trà cùng Vương Tú Mi, nhìn hai người họ người đầy vết bùn, trên mặt lộ ra vẻ áy náy.

Có đôi lúc Tô Trà khá nhạy cảm với ánh mắt của người khác, vừa rồi, Tô Trà không biết sao cảm giác tầm mắt của cô gái kia dừng lại ở trên người cô thời gian lâu hơn, thần sắc đối phương tự nhiên, Tô Trà lại có chút không xác định lắm.

“Thôi bỏ đi, bỏ đi, các người lái xe có nhìn đường không, hôm qua trời mưa, mặt đường vốn dĩ đã không tốt, các người lái máy kéo rống rống rống, cô nhìn quần áo của tôi đi.” Trong lòng Vương Tú Mi tức đến không thở được, vẫn không nhịn được lẩm bẩm vài câu.

”Thật sự là xin lỗi, nếu không cháu đưa cho mọi người lau qua một chút đi.” Cô ta vừa nói vừa móc ra một chiếc khăn tay, sau đó tiến lên một bước vươn tay về phía Tô Trà.

.

Loading...