Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 304
Cập nhật lúc: 2025-04-02 23:24:12
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7KjPjAvqLj
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"À, anh, em vẫn còn một vấn đề."
"Nói." Phó Hành Khanh vừa nói vừa khởi động động cơ, lái xe bắt đầu xuất phát.
"Rõ ràng là lúc trước trông anh không có cảm giác nào với Trà Trà, rất là lạnh lùng, tại sao lại bỗng thích cô ấy vậy? Anh thích đột ngột không kịp phòng ngừa vậy à?"
Phó Hành Khanh không nói, tiếp tục nghiêm túc lái xe.
Nhớ lại cẩn thận, Phó Hành Khanh cũng không biết bản thân thích Tô Trà từ khi nào.
Bỗng một đoạn thời gian, Tô Trà bắt đầu thường xuyên xuất hiện trong đầu anh, khi nhớ đến cô tim anh sẽ đập nhanh hơn một chút, cho dù nhìn thấy cô không nói lời nào, trong lòng cũng cảm thấy thỏa mãn.
Đây là lần đầu tiên anh có cảm giác này, đối với Phó Hành Khanh mà nói, thích là thích, không cần phải suy nghĩ, thích cô thì theo đuổi, chỉ đơn giản vậy thôi.
Sở dĩ không tỏ tình ngay lập tức, là do anh không có phần thắng, sợ đến khi tỏ tình, thì dựa theo tính cách của Tô Trà thì cô sẽ duy trì khoảng cách với anh, bởi vì vậy anh không có cơ hội bày tỏ.
Đồng thời, anh cũng không muốn tạo áp lực cho Tô Trà, anh không muốn Tô Trà cảm thấy đạo đức của anh đã bị mất, đối tốt với cô, là việc mà anh muốn làm, Tô Trà không biết, thì cũng không quá quan trọng với anh.
Đây là dự tính xấu nhất, cho dù tương lai Tô Trà có từ chối anh, anh cũng sẽ không lấy chuyện này ra để làm khó Tô Trà.
Thích cô, nên đồng ý làm mọi chuyện cho cô, đồng ý làm mọi chuyện theo góc độ phản xạ mà cô muốn làm.
Phó Kiều Kiều đợi một lúc lâu sau, không thấy anh cô ấy trả lời, lập tức bĩu môi rồi im lặng.
Anh cô ấy không chịu nói, vậy chứng tỏ là anh không muốn nói.
Cô ấy chỉ là một người đứng xem thôi, không cần phải nhọc lòng nhiều như vậy.
Sau khi về đến nhà, khi hai anh em mở cửa ra đều nhìn thấy ông bà cụ đang ngồi trong nhà.
Hai vợ chồng già nhìn hai anh em bước vào, ánh mắt mang theo chút tò mò.
Hôm nay khi ở trụ sở lớn bọn họ đã nghe qua chuyện của Phó Hành Khanh, khi hai vợ chồng già vừa về là đã bị mọi người kéo lại khen hai vợ chồng bọn họ rất có phúc, nói con cháu trong nhà rất hiếu thảo.
Hai người không hiểu chuyện gì, hôm nay hai vợ chồng bọn họ ra ngoài từ sớm, cho đến chạng vạng mới về.
Thế nên, Phó Hành Khanh thật sự nấu đồ ăn cho hai vợ chồng già bọn họ?
Tại sao nghe không đáng tin vậy?
Sau đó, hai vợ chồng bọn họ về đến nhà, thấy cả căn nhà trống không, không thấy Phó Hành Khanh và Phó Kiều Kiều ở nhà, hơn nữa trong phòng bếp cũng không có đồ ăn, đừng nói là đồ ăn, thằng nhóc này còn dọn dẹp vứt rác sạch sẽ nữa cơ chứ.
"Ông nội, bà nội, mọi người về rồi." Phó Kiều Kiều chủ động chào hỏi.
"Ông nội, bà nội." Phó Hành Khanh cũng trầm giọng nói.
Bà cụ Khâu Hinh Dinh đưa mắt ra hiệu cho Phó Tu Bình, ý bảo ông ấy nói trước một câu.
"Khụ khụ khụ, Phó Hành Khanh, ông nghe nói cháu ra ngoài mua đồ ăn? Cháu làm món ngon nào vậy?" Tầm mắt của ông cụ dừng trên người đứa cháu Phó Hành Khanh.
"Chuyện này cháu biết nè, anh cháu làm rất nhiều món ngon." Nhưng mà đứa em gái ruột này không được ăn.
Phó Kiều Kiều giành nói trước, còn Phó Hành Khanh thì chỉ im lặng.
"À, món ngon, vậy ngày mai làm cho bà nội cháu nếm thử đi, đã lâu rồi ông bà không ăn đồ ăn do cháu làm." Ông cụ Phó thử hỏi một câu.
Quả nhiên, Phó Hành Khanh nói: "Vâng."
.
Ông cụ Phó tỏ vẻ: Chỉ đơn giản như vậy? Đồng ý đơn giản như vậy thôi?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-304.html.]
Trù nghệ của Phó Hành Khanh vô cùng giỏi, mọi người trong nhà đều biết chuyện này từ khi Phó Hành Khanh còn nhỏ, mặc dù trù nghệ của Phó Hành Khanh rất giỏi, nhưng lại không thích vào phòng bếp.
Nhớ lại một lúc lâu, Phó Hành Khanh đã không vào phòng bếp được tám bảy năm rồi, khi anh vào phòng bếp lần cuối là khi anh còn học trung học cơ sở.
Hôm nay mặt trời ngã đằng Tây?
"Ông nội, bà nội, con về phòng trước." Phó Hành Khanh thấp giọng nói một câu, ngay sau đó bước lên lầu.
"Ấy, ông nội, bà nội, con cũng về phòng của mình." Phó Kiều Kiều cũng nhanh chóng chạy trốn.
Cô ấy sợ mình chỉ chậm một bước là sẽ bị ông bà nội bắt lại thẩm vấn, phải biết rằng trong cả nhà cô ấy là người nằm chót trong chuỗi thức ăn, bây giờ trong nhà chỉ có bốn người, cô ấy không thể đắc tội ai cả.
Do cô ấy không thể trêu vào, nên chỉ có thể chạy trốn.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai vợ chồng già, hai người nhìn nhau.
"Chắc chắn hai anh em này có việc mờ ám!" Bà cụ nói trước.
"Nhìn ra cả rồi." Ông cụ gật đầu đồng ý.
Chẳng qua là có việc gì, hai cụ già không muốn hỏi tới cùng, dù sao cũng là người trẻ tuổi, người trẻ tuổi cũng có ý nghĩ của chính mình.
Con cháu lớn rồi, có bí mật của mình cũng là chuyện bình thường.
Rõ ràng là một ngày trước Phó Kiều Kiều đã nói Phó Hành Khanh đừng tự giày vò mình nữa, nhưng Phó Hành Khanh vẫn dậy sớm như cũ.
Ra cửa, bán đồ ăn, về nhà.
Chặt thịt bốp bốp bốp trong phòng bếp, qua hai giờ, sau khi làm xong chia một phần cho ông bà cụ, một phần khác thì lại được đóng gói cẩn thận bằng hộp cơm thêm lần nữa.
Sau đó anh lên lầu, anh đào Phó Kiều Kiều từ trong ổ chăn ra.
Phó Kiều Kiều bị túm ra khỏi ổ chăn ấm áp, sau khi rửa mặt xong cô ấy nhịn không được mà nói thầm: “Anh à, dù sao em cũng là con gái, anh có thể nào tôn trọng em chút không, em cũng có tôn nghiêm mà?”
Tùy tiện vào phòng con gái, không được tốt chút nào!
“Anh gõ cửa rồi, nhưng em không dậy nổi.” Phó Hành Khanh đáp lại một câu.
"Anh, em cầu xin anh, bây giờ vẫn chưa đến sáu giờ rưỡi để đến thành phố Bắc Kinh mà đúng không?"
"Xe lửa của Tô Trà xuất phát lúc chín giờ, em gọi điện hỏi cô ấy có ra ngoài chưa, anh có làm thức ăn, để cô ấy mang lên xe lửa."
"Được được được, em gọi điện ngay." Sau khi Phó Kiều Kiều nói xong thì xoay người gọi điện thoại.
Đã nói là đừng tự dày vò mình nữa mà, anh trai cô ấy đối với Tô Trà đúng là yêu sâu đậm vô cùng.
"Reng reng, reng reng…"
Khi nghe thấy tiếng điện thoại vang lên là lúc Tô Trà vừa mới chuẩn bị sắp xếp đồ đạc để lên xe lửa.
Buông đồ trong tay ra, cô bước qua nghe điện thoại.
"A lô."
"Trà Trà, là tôi, Kiều Kiều nè, bây giờ cô đã ra ngoài chưa?
"Chuẩn bị ra ngoài, làm sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là nghĩ đến việc cô phải về nhà nên tôi có chút luyến tiếc, cho nên tôi cố ý nói với "người thân" của tôi làm chút thức ăn để cô ăn trên đường, không phải cô rất thích ăn à? Trên xe lửa không có nhiều món ngon như vậy đâu, bây giờ cô ra ngoài luôn à? Vậy để tôi nói với anh tôi trực tiếp lái xe chở tôi đến ga tàu hỏa, để tôi đưa cho cô."
"Cảm ơn nhé, tôi chuẩn bị ra ngoài ngay đây, chúng ta gặp lại ở ga tàu hoả." Tô Trà mỉm cười đáp lại.
.