Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 30

Cập nhật lúc: 2025-03-30 14:39:24
Lượt xem: 52

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KjPjAvqLj

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Còn nữa, chú hai thím hai cả ngày lười biếng, hết ăn lại nằm, có việc gì cũng đùn đẩy cho cha mẹ chúng ta làm, chỉ biết há miệng nịnh nọt, mồm miệng đỡ chân tay. Loại người như thế chính là kí sinh trùng.”

“Còn Tô Trà nữa, suốt ngày yếu yếu ớt ớt, làm được cái gì nên hồn hả? Còn Tô Bảo, không phải chỉ là con trai thôi ư, nhiều thêm một chút thịt thì hơn người à? Tương lai còn không biết có tiền đồ gì nữa không kìa."

"Này, Tiểu Vận, em nói bé một chút." Tô Diệp bị những lời nói của Tô Vận dọa sợ, vội vội vàng vàng nhìn về phía cửa, chỉ sợ có người nghe thấy những lời Tô Vận nói.

"Em cũng đâu có nói sai."

"Chuyện ở riêng này, về sau em đừng đề cập đến nữa, ông bà nội sẽ không đồng ý đâu."

"Hừ, tư tưởng của ông bà nội rất cổ hủ."

Tô Vận hừ một tiếng, sau đó cô ta ngả người nằm xuống giường.

Cho dù ông bà nội Tô nghĩ như thế nào, thì dù sao, cô ta nhất định phải ở riêng cho bằng được.

Chia nhà rồi, cô ta muốn ăn gì thì ăn đó, muốn mua gì thì mua đó.

Đến lúc đó, để cho chi thứ hai bên kia nhìn mà ghen tị đỏ mắt.

Bên kia, người mà bị Tô Vận gọi là kí sinh trùng - hai vợ chồng Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi vẫn chưa ngủ.

Hai người hồi tưởng lại chuyện hôm nay rồi tổng kết, sau khi xác định là Tô Vận muốn ở riêng, hai vợ chồng đều đồng lòng hạ quyết tâm.

Ở riêng là chuyện không có khả năng.

Sóng gió của chuyện ở riêng cứ thế trôi qua, trong nhà không có ai dám nhắc lại chuyện này, tất cả mọi người ăn ý phớt lờ vấn đề đó.

Hai ngày nay, Tô Trà không ở nhà tìm cảm giác tồn tại nữa, mà đi đến văn phòng đại đội của thôn để tìm số liệu viết cho xong bản thảo mà trường thôn nhờ.

...

Trong văn phòng trưởng thôn...

Trưởng thôn ngồi ở văn phòng, cúi đầu đọc bảo thảo mà Tô Trà đã viết xong, càng đọc, trong lòng ông ta lại càng vui vẻ.

Không phải vô duyên vô cớ ông ta lại khen đứa nhỏ Tô Trà này thông minh, cứ nhìn cái bản thảo mà cô viết đây mà xem, những chuyện nên báo cáo đều viết rõ ràng, rành mạch.

Hơn nữa, bản báo cáo này đọc thật sự rất bắt tai.

Lúc trước bí thư chi bộ thôn còn trêu Tô Trà, dặn cô phải viết cho thật văn nhã, hại trưởng thôn sợ đến lúc đó ông ta lên sân khấu lại không nhớ được chữ nào.

Thế nhưng bây giờ nhìn thấy bảo thảo, trưởng thôn cũng yên tâm rồi.

Bản thảo này không khó đọc, hơn nữa không chỉ giúp cho người nói dễ nhớ, mà còn giúp cho người nghe báo cáo cũng dễ hiểu hơn.

"Tô Trà, bản thảo này của cháu, tốt, tốt lắm."

"Trưởng thôn, ông hài lòng là tốt rồi ạ. Vậy nếu bản thảo đã viết xong rồi, không còn việc gì nữa thì cháu xin phép về nhé?" Chuyện này xong xuôi, Tô Trà cũng không muốn ở lại đây thêm nữa, cô lập tức cất tiếng chào hỏi để đi về.

"Được rồi, cháu cứ về đi. Để ông tiễn cháu ra ngoài."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-30.html.]

"Ông đừng khách sáo."

"Ôi chao, cháu nói gì thế, cháu đã giúp ông viết bản thảo rồi, ông tiễn cháu ra ngoài còn không được ư?"

Trưởng thôn vui vẻ tiễn Tô Trà ra ngoài, ông ta đứng lại nhìn bóng lưng của Tô Trà xa dần, nụ cười vui tươi hớn hở trên mặt vẫn không tắt.

Chân trước Tô Trà vừa đi, chân sau bí thư chi bộ thôn đã đến. Vừa tiến vào văn phòng, bí thư chi bộ thôn đã nhìn thấy ý cười trên gương mặt của trưởng thôn không cách nào che giấu.

"Sao thế? Gặp được chuyện gì mà vui vẻ thế hả? Nhặt được tiền à?" Bí thư chi bộ thôn trêu ghẹo hỏi.

"Cút cút cút, tiền rơi ở đâu mà nhặt?" Trưởng thôn tức giận đáp. Sau đó, không đợi bí thư chi bộ thôn lên tiếng hỏi, ông ta đã không nhịn được tự mình nói ra trước rồi.

"Không phải tôi nhờ Tô Trà viết bản thảo của bản báo cáo đấy à? Khi nãy con nhóc Tô Trà đã viết xong rồi, nó vừa cầm sang đây cho tôi."

"Hửm, nhìn thái độ của ông, hình như ông rất hài lòng thì phải?"

"Hài lòng chứ, đương nhiên là hài lòng rồi." Trưởng thôn luôn miệng khen ngợi, ông ta giơ tay cầm bảo thảo mà Tô Trà viết lên, đưa đến trước mặt bí thư chi bộ thôn rồi nói: "Nào, ông đọc thử đi xem con bé viết như thế nào."

Thấy vẻ mặt hớn hở của trưởng thôn, bí thư chi bộ thôn lại càng tò mò về bản thảo mà Tô Trà viết hơn, ông ta lập tức giơ tay ra nhận lấy.

Đợi đến khi nhìn lướt qua, bí thư chi bộ thôn đã bị nét chữ trên tờ giấy thu hút sự chú ý.

Nét chữ thực sự rất đẹp, vừa nhìn qua tổng thể đã khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, như mây trôi nước chảy, bút lực đều đặn.

"Chữ này đẹp thật đó." Bí thư chi bộ thôn cũng không nhịn được khen một câu.

"Đúng vậy, chữ của đứa bé Tô Trà này thực sự rất đẹp." Trưởng thôn đắc ý dào dạt trả lời.

Nghe giọng điệu này của trưởng thôn, bí thư chi bộ thôn nở nụ cười rồi cất tiếng: "Ông đắc ý cái gì, Tô Trà cũng đâu phải cháu gái của ông đâu?"

"Sao lại không? Tôi và ông nội của Tô Trà là anh em họ, tôi bảo Tô Trà gọi tôi một tiếng ông nội cũng chẳng có chỗ nào quá phận cả."

Người trong thôn này đều cùng họ Tô, có cùng một tổ tiên, qua nhiều đời như thế, ít nhiều cũng có quan hệ họ hàng với nhau.

Nghe trưởng thôn nói thế, bí thư chi bộ thôn cũng cười: "Vậy nói theo cách của ông, tôi đây cũng là ông nội của Tô Trà rồi còn gì?"

"Già rồi mà còn không biết xấu hổ, ông vẫn nên đọc bản thảo đi." Trưởng thôn phỉ nhổ một câu.

Trưởng thôn và bí thư chi bộ thôn là người cùng lứa, bình thường đốp chát nhau đã quen rồi.

Tầm mắt của bí thư chi bộ thôn lại dừng trên bản thảo, qua vài phút sau, đợi bí thư chi bộ thôn đọc bản thảo xong, ông ta không thể không thừa nhận rằng, bản thảo mà Tô Trà viết rất thích hợp với loại trình độ văn hóa tầm tầm như họ, nếu viết văn nhã quá, họ lại không nhớ nổi.

Bí thư chi bộ thôn suy nghĩ cẩn thận hơn trưởng thôn hiều, cho nên tất nhiên ông ta đã nhận ra chuyện khi Tô Trà viết bản thảo này, cô đã cân nhắc đến trình độ của trưởng thôn, cho nên mới viết như văn nói lưu loát và dễ hiểu thế này.

Không thể không nói, cô gái nhỏ này đúng là không tệ chút nào.

"Có bản thảo rồi, ông có diễn thuyết nổi không thế? Nếu không, ngày mai cứ để tôi báo cáo thay ông nhé?" Bí thư chi bộ thôn cười trêu.

"Cút đi, tôi vất vả lắm mới nhờ được người viết bản thảo, ông lại muốn ngồi mát ăn bát vàng à? Mơ đi." Trưởng thôn từ chối thẳng thừng.

Ngày hôm sau, mới sáng sớm trưởng thôn đã đi lên trấn trên, ông ta thay một bộ quần áo mới đến tám phần, sạch sẽ nhất trong tủ quần áo.

Loading...