Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 297
Cập nhật lúc: 2025-04-02 23:23:06
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong điện thoại, Trầm Trang hẹn Tô Trà đến ăn cơm ở nhà họ Trầm. Anh ta nói là Lương Tố và Trầm Kỳ Quang đến Bắc Kinh, mới đến hôm nay, hiện tại họ đang ở trụ sở lớn.
Tô Trà nghe thấy mẹ nuôi mình đến thì đồng ý.
Cô dừng lại việc đang làm rồi thay quần áo đi ra ngoài, bắt xe đi đến chợ trước. Tô Trà mua đồ không nháy mắt, mua mua mua, sau đó xách túi to túi nhỏ đến nhà họ Trầm.
Lương Tố đang ở nhà họ Trầm đã nghe nói Tô Trà sẽ đến nên đã chờ sớm.
“Cốc cốc cốc!”
Bà ấy nghe thấy tiếng đập cửa vang lên thì nhanh chóng chạy tới mở cửa, ngay cả hai thanh niên trẻ Trầm Nghiễm và Trầm Trang đang ở trong phòng cũng không nhanh nhẹn bằng Lương Tố.
Vừa mới mở cửa ra, Lương Tố thấy Tô Trà ở bên ngoài thì trong nháy mắt nở nụ cười tươi rói.
Bà ấy kéo bàn tay nhỏ mềm mại của Tô Trà rồi sau đó mới nhìn thấy Trương Huy ở đằng sau cô đang xách theo một đống túi. Lương Tố lập tức tức giận rồi liếc Tô Trà một cái.
“Cái đứa này, tới thì cũng tới rồi, ăn bữa cơm thôi mà mang nhiều đồ như thế làm gì? Lại đây lại đây, đồng chí, anh nhanh để vào trong đi. Nhiều đồ thế chắc là nặng lắm nhỉ?” Câu trước đó là Lương Tố nói với Tô Trà còn nửa câu sau là nói với Trương Huy.
”Mẹ nuôi, không phải sắp ăn tết sao? Con muốn chuẩn bị trước một chút đồ tết cho cha mẹ. Đúng rồi, mẹ nuôi muốn ăn tết ở Bắc Kinh ạ?” Tô Trà mỉm cười hỏi.
“Không, mẹ thừa dịp cha Trầm Nghiễm đang được nghỉ thì trở về một chuyến. Mẹ tính là đã nhiều năm không về rồi, cha mẹ cũng chỉ ở đây hai ngày, ngày kia lại về. Bên kia còn có công việc, cha mẹ cũng không thể đi lâu quá được.”
“Vậy thì tốt quá, vốn dĩ con tính ngày mai đi. Nếu ngày kia mẹ nuôi về thì con cũng ở lại thêm một ngày, chúng ta về cùng nhau luôn.” Tô Trà nâng tay kéo lấy cánh tay Lương Tố rồi nói một cách nhẹ nhàng.
“Được, được, được, cùng nhau về, để mẹ đặt vé.”
“Mẹ nuôi, không cần đâu, để con sắp xếp mua vé xe lửa cho.” Hiện tại thân phận của Tô Trà đã khác rồi, đi xe lửa cũng có đặc quyền riêng.
Lương Tố cũng đoán được tình hình của Tô Trà nên không từ chối, đồng ý rất dứt khoát.
Việc đặt vé để đi vào mùa xuân khá phiền phức, may nhờ có Tô Trà nên cũng bớt được chuyện phiền toái này.
Nhìn Tô Trà và Lương Tố thân thiết với nhau, trong phòng khách, vẻ mặt của Trầm Nghiễm và Trầm Trang đều bình tĩnh, cùng ngồi trên sô pha.
Đã lâu không gặp Tô Trà, Lương Tố nói rất nhiều chuyện với cô, sau một lúc lâu mới thả người đi. Lý do thả người là bà ấy cần hỗ trợ phòng bếp, nếu không Tô Trà chắc vẫn còn bị kéo lại tán gẫu tiếp.
Thấy Tô Trà mãi mới được rảnh, Trầm Trang gọi cô đến phòng sách.
Trầm Trang biết Tô Trà không hứng thú với việc khách sáo làm màu nên anh ta cắt đoạn giao tiếp không cần thiết đó đi. Anh ta đưa một cuốn sổ tiết kiệm cho Tô Trà.
“Trong này là tiền hoa hồng mấy tháng nay, dùng tên của anh, mật mã là sáu số tám, lần sau em lấy tiền ra rồi chuyển vào tài khoản của em nhé.”
Tô Trà vừa thấy sổ tiết kiệm thì trong ánh mắt lấp lánh ánh sáng.
Cô thích cách Trầm Trang đưa sổ tiết kiệm cho mình. Đẹp trai!
Tô Trà vươn tay nhận quyển sổ tiết kiệm, vừa mở ra thì thấy…một, mười, trăm, nghìn, chục nghìn, trăm nghìn… khá lắm, có sáu số liền.
Đây là mấy chục nghìn đó! Bây giờ lưu hành mấy chục nghìn, Tô Trà có cảm giác bản thân như đang hack, bước lên đến đỉnh cao.
“Còn cái này nữa, cho em đấy.” Trầm Trang vừa nói vừa móc ra một xấp tiền mặt, nhìn qua cỡ hơn mấy chục nghìn đồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-297.html.]
“Làm chi?” Nhìn đến số tiền này, Tô Trà cũng bị bất ngờ đến nỗi buột miệng nói tiếng địa phương.
Vẫn cho nữa? Chuyện này là như thế nào?
“Bản thiết kế em đưa ấy, anh tính tiền công em làm thiết kế, là khoản này này. Dựa theo bậc lương cao nhất để tính cho em đấy, khoản còn thừa thì là lì xì anh cho em ăn tết.” Trầm Trang nhìn ánh mắt Tô Trà lóe sáng thì cảm thấy buồn cười.
Nếu dựa theo bậc lương cao nhất ở thời điểm này thì nhiều lắm cũng chỉ là mấy trăm đồng một tháng, nhưng chỗ này cũng phải có chục nghìn đồng, bao lì xì năm mới như thế này… thật không hổ là anh!
“Cảm ơn ông chủ, chúc ông chủ ngày càng thịnh vượng, tiền vào như nước, chúc anh phúc nhiều như Biển Đông, tuổi ngang núi Nam, phúc lành đến cửa, cuộc sống mỹ mãn, vạn sự như ý, bốn bề yên vui, mỗi năm đều như năm mười tám tuổi!”
Trong miệng Tô Trà liên tiếp phun ra các thể loại câu chúc bốn chữ làm Trầm Trang cũng bị chọc cho bật cười.
Tiếng cười trầm thấp vang lên trong phòng sách.
Tô Trà cúi đầu, bắt đầu “xoạch xoạch xoạch” đếm tiền mặt, chậc chậc chậc, cảm giác này tuyệt vời quá.
Một xấp tiền mặt trên tay vừa đủ một chục nghìn đồng.
Đếm xong rồi, Tô Trà rút ra vài tờ mười đồng rồi vung tay lên đưa cho Trầm Trang.
“Gì đây?” Trầm Trang hỏi một câu.
“Tôi cho anh lì xì đầu năm đấy!” Tô Trà trả lời lại rất đương nhiên.
Hay lắm, người ta cho cô chục nghìn đồng còn cô mừng một trăm, lại còn rút ra từ xấp tiền anh ta vừa cho nữa. Thử nói xem cô có giỏi hay không?
“Cảm ơn.” Trầm Trang nén cười, nhận lấy.
“Không cần khách khí đâu anh ơi. Có qua có lại thôi mà.” Tô Trà rất hào phóng trả lời, sau đó cúi đầu đút tiền và sổ tiết kiệm vào túi mình.
Đang đút tiền vào dở thì cô đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Vậy là cô một bên vừa đút tiền tiếp một bên nói với Trầm Trang: “Đúng rồi, viện trưởng Cốc có nói là lần sau anh gọi cho thầy ấy rồi sau đó sẽ ký hợp đồng.”
“Bản thiết kế xong rồi hả?” Trong mắt Trầm Trang hiện lên sự vui vẻ.
“Sớm thôi, chờ tôi ăn tết xong là có thể đưa cho anh rồi.” Tô Trà cười đáp lại một câu.
“Vậy thì tốt quá! Lát nữa anh sẽ tự gọi điện cho viện trưởng Cốc, mùng mấy em quay lại Bắc Kinh thế?” Trầm Trang hỏi. Anh ta dường như rất nóng lòng muốn Tô Trà có thể lập tức trở về, sau đó là có thể cầm được bản thiết kế rồi.
“Tôi còn chưa về đâu.” Tô Trà trợn trắng mắt, suy nghĩ một chốc mới nói ra một ngày dự định: “Sớm nhất cũng phải mùng bảy đấy.”
Sau khi nói xong chuyện quan trọng, Tô Trà và Trầm Trang cùng nhau đi ra phòng sách.
Sau đó, Tô Trà ở trong nhà họ Trầm cả ngày, ăn xong cơm chiều, đến lúc gần tối mới đi về.
Cô từ chối Trầm Trang tiễn mình. Tô Trà ôm cái túi đang chứa đầy tiền vào trong lòng ngực, vẻ mặt hạnh phúc.
Ngẩng đầu ưỡn ngực, vô cùng thỏa mãn jpg
Tô Trà mặc nhiều nên trông giống như một con gấu, đi ở trên nền tuyết lắc qua lắc lại. Cô thích ý, ngâm nga vài câu hát dân gian của trẻ con.
“Hôm nay đúng là ngày lành, nghĩ thầm, rằng chuyện này cũng sẽ xong thôi…”