Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 296

Cập nhật lúc: 2025-04-02 23:23:04
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qVxCAveml

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cốc Ích giới thiệu đơn giản cho hai người, nhưng ông ta cũng không chủ động nhắc tới thân phận của Tô Trà.

Tầm quan trọng của Tô Trà đối với viện nghiên cứu khoa học, đối với thế giới bên ngoài là không cần phải bàn. Không chỉ Cốc Ích, ngay cả những người trong viện nghiên cứu khoa học cũng không được tùy tiện tiết lộ bất kỳ thông tin gì của Tô Trà cho một người mới đến.

Bề ngoài, Tô Trà là một nhân viên nghiên cứu bình thường.

Không phải ông ta không tin Triệu Linh Lung, mà xuất phát từ việc suy xét tất cả các phương diện nên bọn họ mới quyết định làm như vậy.

Nếu Triệu Linh Lung vào tổ dự án của Tô Trà, như vậy cô ta dĩ nhiên có thể biết được thân phận của Tô Trà. Nhưng vấn đề ở chỗ, Tô Trà từ chối cho Triệu Linh Lung tham gia, cho nên, Triệu Linh Lung không thể biết thân phận của Tô Trà được.

Nếu người của viện nghiên cứu khoa học biết thông tin liên quan đến Tô Trà đều phải ký tên vào hiệp nghị bảo mật, không được tiết lộ bất kỳ tin tức nào có liên quan đến Tô Trà.

Tô Trà nhìn Triệu Linh Lung, bốn con mắt nhìn nhau, một người thì thanh lãnh, một người thì mỉm cười.

Tô Trà cười nhạt, chủ động nói: “Xin chào, đồng chí Triệu.”

“Xin chào, đồng chí Tô.”

“Được rồi, được rồi, hai người đừng khách sáo nữa.” Cốc Ích cắt ngang màn chào hỏi của hai cô gái. Ông ta nói sang chuyện khác: “Đồng chí Triệu tới tìm tôi có chuyện gì thế?”

“À, vừa rồi tôi ở phòng thí nghiệm, gặp được một vấn đề khó, cho nên muốn tìm viện trưởng để xin được chỉ bảo thêm.” Triệu Linh Lung nói xong, nhìn sang bên cạnh.

Cô ta tạm dừng một lát rồi tiếp tục nói: “Nếu viện trưởng Cốc đang không tiện lắm thì lát nữa tôi sẽ quay lại sau.”

“Vậy cũng được, vậy lát nữa cô lại qua đây nhé, tôi đang có vài việc còn chưa xử lý xong.” Cốc Ích cười ha hả rồi nói.

Nghe thấy Cốc Ích nói vậy thì Triệu Linh Lung chỉ cười rồi đáp lại một tiếng, sau đó xoay người rời đi.

Cửa văn phòng lại một lần nữa được đóng lại, tầm mắt của Cốc Ích thu hồi rồi ngước mắt đối diện với ánh mắt của Tô Trà.

“Đây là đồng chí du học sinh lần trước thầy nói đến đúng không? Nhìn qua vẫn còn trẻ quá. Cô ấy mới nhắc tới phòng thí nghiệm, có phải gần đây cô ấy có dự án nào đó cần làm đúng không ạ?” Đơn giản là Tô Trà tò mò.

“Không, không, không, em nghĩ mọi người cũng giống em hay sao? Vừa mới đến viện nghiên cứu là lập tức có thể xin dự án hả? Gần đây Triệu Linh Lung đang ở cạnh giáo sư Vương để học tập. Em biết giáo sư Vương rồi đấy, chuyên môn của cô ấy cũng tương tự như giáo sư Vương.”

“Vâng, nếu em nhớ không lầm thì gần đây giáo sư Vương đang phụ trách dự án phát điện, đồng chí mới tới này có hứng thú với trạm phát điện hay sao ạ?”

“Trạm phát điện rất quan trọng, sao người mới có thể liên quan đến dự án này được? Cô ấy vừa đến, cùng chung dự án khác với giáo sư Vương, là dự án khóa điện tử. Dự án này rất thích hợp với chuyên môn của cô ấy.”

“Cũng được một khoảng thời gian rồi, giáo sư Vương còn khen cô ấy có năng khiếu lắm, cô ấy hoàn thành rất xuất sắc trong dự án này.”

“Vậy thì tốt quá.” Tô Trà không quan tâm lắm đến đồng nghiệp mới. Hôm nay cô đến đây chủ yếu là vì chuyện của Trầm Trang.

Tô Trà đã sắp hoàn thiện bản vẽ thiết kế tủ lạnh, việc chế tạo cụ thể phải chờ kế hoạch.

Cho nên vấn đề về con chip cần Trầm Trang và viện nghiên cứu khoa học ký hợp đồng một lần nữa.

Nghe thấy Tô Trà nhắc tới chuyện này, Cốc Ích dứt khoát vung tay tỏ ý lúc nào Tầm Trang có thời gian, hai bên sẽ cùng gặp mặt rồi ký hợp đồng luôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-296.html.]

Chuyện này là việc nhỏ, dự án con chip vốn dĩ cũng do Tô Trà phụ trách, hơn nữa việc Tô Trà bàn lại với Trầm Trang cũng chỉ là làm theo thủ tục thôi. Không có điều gì không phù hợp yêu cầu cả.

Với lại, đối với đồ vật như con chip này thì hiện tại cũng ít người liên hệ với bên họ.

Không phải là không có ai muốn kiếm tiền, mà cũng không phải không ai có hứng thú với con chip, không chỉ có mỗi mắt của Trầm Trang tinh tường.

Cái quan trọng là, bọn họ không có một người như Tô Trà thiết kế giúp chứ sao? Có mỗi chip không thôi thì bọn họ có thể làm gì? Một con chip cũng không coi như một cái tivi để sử dụng được!

Cho nên, trong một thời gian nữa cũng không ai đoạt với Trầm Trang về việc con chip.

Đương nhiên cũng do Cốc Ích nể mặt Tô Trà, Trầm Trang là người mà Tô Trà giới thiệu nên ít nhiều gì ông ta cũng cần ưu tiên xem xét.

Chuyện về cái tivi thì Cốc Ích đã biết. Ông ta rất bái phục Tô Trà, lúc ở viện nghiên cứu khoa học thì có một dự án về con chip, trước đó nữa thì dự án máy bay chiến đấu không người lái cũng có cô tham dự, đã vậy còn có thể dành thời gian hợp tác cùng Trầm Trang để làm tivi.

Người trẻ tuổi đúng là tràn đầy nhiệt huyết, khác xa so với thế hệ trước như bọn họ.

Nhưng trẻ tuổi cũng rất tốt, càng bốc đồng càng tốt.

“Vậy cảm ơn viện trưởng Cốc, lát nữa em sẽ nói với Trầm Trang một tiếng, bảo anh ấy gọi cho thầy. Đúng rồi còn một việc nữa, trường học của em đang nghỉ nên em muốn về nhà. Nếu tổ dự án của em có vấn đề gì thì thầy giúp em xem một chút, nếu có chuyện gì thì gọi cho em nhé ạ.”

Hiện tại còn vài ngày nữa trường học sẽ nghỉ, thông báo cũng có rồi cho nên Tô Trà định dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị về nhà.

“Được, em cứ yên tâm.”

Hai người nói xong chuyện chính, lại nói vài đề tài khác nữa, ví dụ như chuyện về phương tiện đưa tin mà lần trước Tô Trà có đề cập đến, Cốc Ích hỏi rất nhiều về đề tài này.

Thừa dịp Chương Hạc Chi không có ở đây, Cốc Ích hỏi nhiều hơn hẳn, ông ta còn tính toán lần sau sẽ đi khoe với Chương Hạc Chi.

Buổi chiều, Tô Trà rời viện nghiên cứu. Vì trường học không có tiết học buổi chiều nên cô định ngồi xe về nhà sau đó tiếp tục ngủ đông.

Trở về ngôi nhà ấm áp, Tô Trà cảm thấy hệ thống sưởi ở phía Bắc là một thứ thật thần kỳ.

Trong phòng vô cùng ấm áp, nếu cô chỉ mặc một lớp quần áo thì cũng không hề lạnh.

Vì không định ra ngoài nên Tô Trà mặc một bộ quần áo ngủ dài, cầm một quyển sách rồi ngồi lên sô pha bên cửa sổ, đọc sách một cách thỏa mãn.

Bên cạnh cô còn có thêm hoa quả và đồ ăn vặt mà Trương Huy vạn năng đã chuẩn bị sẵn.

Cô đọc sách, nếu mệt thì nhìn tuyết bên ngoài cửa sổ, ăn trái cây, đồ ăn vặt.

Ngày tháng như thế này vui vẻ quá!

Hệ thống nhìn chủ nhân hưởng thụ, thảnh thơi, chỉ muốn nói một câu: Sa đọa thật!

Ngày trước phải thức đêm mệt như chó, còn bây giờ hưởng thụ nhàn nhã như một kẻ ăn hại vậy, nhàn quá nha~

Vài ngày nhàn hạ như thế trôi qua, trường học chính thức nghỉ.

Lúc Tô Trà nhận được điện thoại của Trầm Trang thì cô đang gấp đồ để chạy về nhà.

Loading...