Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 295
Cập nhật lúc: 2025-04-02 23:23:02
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7KjPjkLZs8
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một tiếng sau Tô Trà đến Viện Nghiên cứu Khoa học, sau khi đến nơi, Tô Trà đến văn phòng của Cốc Ích, nhưng không gặp được ai, có lẽ là cũng vội đi, sau đó cô đến phòng thí nghiệm xem tiến độ của con chip, tổ dự án có gì không hiểu Tô Trà cũng kiên nhẫn giải thích, sau đó cùng nhau thảo luận các ý tưởng khác.
Cốc Ích hoàn thành công việc của mình sớm hơn Tô Trà, vậy nên khi Tô Trà ra khỏi phòng thí nghiệm, Cốc Ích đã đợi cô nửa tiếng rồi.
Tô Trà bước vào văn phòng của Cốc Ích, phát hiện giáo sư Chương Hạc Chi cũng đang ở trong văn phòng.
Thấy Tô Trà đi vào, Cốc Ích niềm nở mời cô ngồi xuống, còn rót cho cô một cốc nước ấm.
“Tô Trà, hôm nay tôi tới tìm em để nói một chuyện, Viện Nghiên cứu Khoa học của chúng ta sắp tới có một người mới, người này mấy năm trước từng ra nước ngoài du học, bây giờ đã về rồi. À, đúng rồi, cũng là một cô gái, kiến thức chuyên môn cực kì vững vàng, mấy năm ở nước ngoài cũng xuất bản không ít bài báo khoa học, còn từng tham gia một số dự án nước ngoài, chúng tôi đã tốn rất nhiều công sức mới có thể mời người này trở về.”
Nghe Cốc Ích nói một hồi, Tô Trà nhìn lên, không hiểu Cốc Ích nói chuyện này với cô để làm gì.
“Là như này, người kia yêu cầu muốn gia nhập dự án phát triển chip của em, cho nên tôi muốn hỏi ý kiến của em về việc này.” Dù gì dự án này cũng là Tô Trà phụ trách, Cốc Ích vẫn luôn tôn trọng suy nghĩ của Tô Trà.
Nếu Tô Trà không muốn, vậy thì chỉ đành từ chối bên kia.
So với người mới tới, Cốc Ích vẫn là thiên vị Tô Trà hơn.
Nghe thấy đối phương đề nghị gia nhập tổ dự án của mình, Tô Trà hơi híp mắt, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Người kia học chuyên ngành điện tử sao?”
“Đúng là học chuyên ngành này ở nước ngoài, em có muốn người này không?”
Tô Trà muốn, nhưng cảm thấy tổ dự án đã đủ người, cuối cùng Tô Trà vẫn từ chối: “Tạm thời không cần, tổ em đã đủ người rồi.”
“Nhân tiện, em muốn thành lập một tổ dự án khác sau Tết Nguyên đán, cần người trong lĩnh vực điện tử viễn thông, Viện trưởng Cốc có đề cử người nào không?”
Nghe thấy Tô Trà muốn thành lập tổ hạng mục mới, Chương Hạc Chi bên cạnh vẫn luôn im lặng bình tĩnh đi tới, không đợi Cốc Ích kịp phản ứng đã giành mở miệng trước.
“Tô Trà, em muốn dự án mới làm gì vậy? Tôi có hai sinh viên muốn đề cử cho em, chuyên ngành trong lĩnh vực điện tử viễn thông. Sao em lại muốn người của chuyên ngành điện tử viễn thông?” Đối diện với đầu óc của người trẻ tuổi, Chương Hạc Chi bắt đầu cảm thấy mình đã già rồi.
“Chỉ là ý tưởng ban đầu thôi, tạm thời còn chưa có kế hoạch cụ thể, chờ lát nữa em sẽ viết đơn xin Viện trưởng, việc phát triển điện thoại di động của chúng ta bây giờ đang kẹt lại ở giai đoạn điện tử viễn thông này.”
“Em nghĩ như này, tiến độ phát triển chip đang diễn ra suôn sẻ, mà chip lại không chỉ có ở ti vi, còn có nhiều lĩnh vực khác cũng có nhu cầu về con chip này, ví dụ như tủ lạnh, và rất nhiều đồ điện đều có nhu cầu về chip.”
“Điện thoại bây giờ đều được lắp đặt cố định trong nhà, khi ra ngoài muốn trao đổi tin tức rất bất tiện.”
“Cho nên, em đang nghĩ đến việc đăng ký một dự án nghiên cứu thiết bị liên lạc cầm tay.”
Sau khi nghe những gì Tô Trà nói, Cốc Ích và Chương Hạc Chi đều rất hứng thú.
Thiết bị liên lạc mang theo, nghĩa là người ta có thể tiếp nhận thông tin khi ra ngoài đi trên đường hoặc là ở bất cứ đâu.
Suy nghĩ một chút, nếu có thể dễ dàng nhận được thông tin hơn, vậy thì sẽ đem lại lợi ích rất lớn cho mọi người.
“Nào, nào, Tô Trà, nói tiếp ý tưởng ban đầu của em đi.” Chương Hạc Chi cười ha hả mở miệng nói.
“Đúng vậy, đúng vậy, nói thêm đi, bọn tôi muốn nghe thêm.” Cốc Ích cũng vội vàng tiếp lời.
Nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của hai người, Tô Trà cười một tiếng.
Sau khi Tô Trà nói xong, rời khỏi văn phòng Cốc Ích thì đã hai tiếng sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-295.html.]
Buổi chiều Tô Trà có tiết ở trên trường, nên định quay về trường học.
Vài phút sau, Tô Trà đã ngồi ở ghế sau xe, khi xe chạy ra khỏi cổng Viện Nghiên cứu Khoa học, Tô Trà lơ đãng ngoái đầu nhìn lại.
Đột nhiên, cô nhìn thấy một bóng người cao gầy bước ra từ trạm gác của Viện Nghiên cứu.
Đối phương hình như cũng nhận ra được ánh mắt của Tô Trà, ngẩng đầu giương mắt nhìn qua…
Lần đầu Tô Trà gặp đồng nghiệp mới, lúc đó thời tiết không được tốt lắm.
Tuyết bay lả tả, xe chậm rãi đi vào cửa lớn của viện nghiên cứu khoa học.
Ngày hôm qua thời tiết vẫn còn ổn, hôm nay báo có tuyết là có tuyết ngay được. Sau một đêm trôi qua, nếu có ai đó nhìn ra cánh cửa sổ trong suốt sẽ nhìn thấy được một thế giới tuyết trắng xóa.
Tô Trà đã không tới viện nghiên cứu khoa học trong vòng nửa tháng rồi. Trước đó cô vẫn luôn ở trong nhà, gần đây viện nghiên cứu cũng không có chuyện gì vội lắm. Hơn nữa do trời lạnh nên trừ khi bắt buộc phải ra ngoài, Tô Trà sẽ ở trong nhà.
Tô Trà tỏ ý rằng: Cô muốn ngủ đông…
Sau khi Trương Huy dừng xe ổn định, Tô Trà mới mở cửa, xuống xe.
Một trận gió lạnh thổi đến, cô duỗi tay buộc chặt cổ áo mình, sau đó bước chân càng nhanh hơn, chạy tới tòa nhà thực nghiệm bên kia.
“Cộp cộp cộp” có tiếng bước chân truyền đến, Tô Trà nghe thấy âm thanh thì ngước mắt nhìn, sau đó thấy một bóng người đang đi tới từ xa.
Đó là một người phụ nữ, nhìn qua tầm hai mươi đến ba mươi tuổi. Người đó để tóc ngắn, khuôn mặt thanh tú, trắng nõn và đeo một cặp kính.
Bộ quần áo màu đen càng làm khí chất của cô ta lạnh lùng hơn, lúc đi đường như mang theo mưa bão sấm sét.
Tô Trà không nhìn nữa. Cô không quá để ý đến người này.
Lúc hai người gặp thoáng qua, cô ta đang cúi đầu nhìn tư liệu trong tay, còn Tô thì Trà chăm chú đi đường.
Cả hai bên đều không quá để ý đối phương, thậm chí người phụ nữ đó còn không ngẩng đầu nhìn Tô Trà một cái.
Không nghĩ tới hai giờ sau, Tô Trà lại gặp cô ta ở trong văn phòng của Cốc Ích.
Lúc ấy Tô Trà đang nói chuyện cùng Cốc Ích thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.
Cốc Ích và Tô Trà dừng cuộc nói chuyện, ông ta hô một câu: “Vào đi.”
Cửa mở ra, người phụ nữ bên ngoài nhìn thấy hai người trong văn phòng, cô ta đẩy mắt kính lên rồi tự nhiên nở một nụ cười.
“Viện trưởng Cốc, ngại quá, tôi không biết ông đang có khách.”
Âm thanh của người phụ nữ trong trẻo, rất phù hợp với khí chất lạnh lùng của cô ta.
Khi Cốc Ích nhìn thấy người ngoài cửa, ông ta xua tay ý bảo không sao cả, sau đó nói: “Không có việc gì, đồng chí Triệu có việc gì sao?”
“Đúng rồi, đây là người mới của viện nghiên cứu, đồng chí Triệu, Triệu Linh Lung.”
“Đồng chí Triệu, đây cũng là đồng chí của viện nghiên cứu chúng ta, Tô Trà.”