Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 293
Cập nhật lúc: 2025-04-02 23:22:58
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5AewPLDZTt
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đây chính là thủ đoạn hạ thấp đối phương để nâng cao giá trị của bản thân một cách ẩn ý.
Thậm chí Tô Trà còn có thể đoán được, dựa theo tình tiết vở kịch này của Lục Thanh Viễn, trong tương lai, mỗi ngày anh ta đều có thể rêu rao nhân cùng chí bất cùng(2), nói rằng tôi không hiếm lạ tiền của chị, tôi chỉ thích con người của chị, chị cho tôi tiền chính là đang khinh thường tôi, thế nhưng sau một thời gian ảnh hưởng, nhà gái lại không lý nào không cho tiền để dỗ anh ta?
(2) nhân cùng chí bất cùng: dù nghèo vẫn giữ được chí khí.
Dựa theo thủ đoạn của người đó, anh ta tiến người ta lui, sau một thời gian theo đuổi sẽ hoán đổi địa vị, anh ta cao cao tại thượng, còn người kia phải hạ mình dỗ hắn.
Thật là ghê tởm, lần đầu tiên ánh mắt Tô Trà nhìn Lục Thanh Viễn lộ ra vẻ ghét bỏ.
“Vị bạn học này, cậu nghèo không phải là tội của cậu, mà là cậu bình thường như vậy mà còn tự tin thái quá chính là sai lầm của cậu. Tôi cảm thấy mình không có gì sai khi làm rõ chuyện kia, dù gì thì tôi và cậu cũng thân quen lắm sao?”
“Thậm chí, bây giờ mới là lần đầu tiên tôi nói chuyện với cậu.”
“Còn nữa, tôi dựa vào chính bản thân mình, cho dù là tôi tiêu tiền mua quần áo hay là những việc khác đều là tôi dựa vào sức của mình. Tôi không phủ nhận tôi có một gia đình tốt đẹp, nhưng tôi và cậu không quen nhau, hi vọng cậu không làm phiền cuộc sống của tôi.” Tô Trà mím chặt môi rồi mới mở lời.
Nghiêm mặt
Cô dùng tiền của mình mua quần áo đẹp, ăn đồ ăn ngon, có gì sai sao?
Còn về việc trên thế giới này có nhiều người không có đủ cơm ăn áo mặt, Tô Trà cũng không muốn nói gì về chuyện này, tình hình thực tế chính là như vậy, cho dù về sau cũng sẽ có những người ở thôn làng vùng sâu vùng xa, lạc hậu, gánh vác gia đình ăn không đủ no, áo không đủ mặc.
Thế nhưng, những chuyện này xảy ra đều là lỗi của Tô Trà sao?
Sau khi nghe đủ những lời vô nghĩa của anh ta, Tô Trà mất kiên nhẫn, vì vậy sau khi nói xong đã kéo Phó Kiều Kiều chuẩn bị rời đi.
Nhưng Lục Thanh Viễn nhìn thấy động tác của Tô Trà, theo bản năng muốn ngăn lại hành động của cô, bèn đưa tay ra bắt lấy cổ tay của Tô Trà.
Nhận thấy được động tác của đối phương, phản ứng đầu tiên của Tô Trà là tránh đi.
Mà Phó Kiều Kiều bên cạnh lại trực tiếp hơn, nhanh chóng đưa tay ra đẩy, sau đó Lục Thanh Viễn “rắc” một tiếng, ngã xuống đất.
Vẫn là té phịch xuống đất!
Dù gì Lục Thanh Viễn cũng có cơ thể cao mét tám, cho dù hơi gầy, nhưng bị Phó Kiều Kiều đẩy nhẹ một cái đã ngã lăn quay, nhìn kiểu gì cũng thấy hơi giả.
Phó Kiều Kiều nhận ra ánh mắt chung quanh của người khác, vội vàng rụt tay, sau đó giải thích một câu: “Không phải lỗi của tôi đâu đó, tôi không dùng nhiều sức, là do anh ta quá yếu, đẩy nhẹ một cái thôi mà đã ngã xuống, thật sự đừng trách tôi đó? Tôi cũng đâu có ngờ một người đàn ông như anh ta còn không chịu nổi một cú đẩy của tôi chứ.”
Nghe thấy mấy lời thầm thì của Phó kiều Kiều, Tô Trà nén cười tỏ vẻ: câu cuối hơi bị tổn thương người ta đó nha!
Có điều, với những người như Lục Thanh Viễn, nói nhiều cũng chỉ tổ lãng phí thời gian.
“Đi thôi, không phải cô nói muốn đi trung tâm thương mại sao?” Tô Trà nhẹ giọng nói, lôi kéo cánh tay Phó Kiều Kiều ý bảo chạy lấy người.
Sau đó Lục Thanh Viễn chỉ có thể ngồi đó nhìn bọn Tô Trà xoay người rời đi, nhưng lần này anh ta không dám đuổi theo, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ đi.
Lục Phương bên cạnh thấy Lục Thanh Viễn còn ngồi dưới đất, vội vàng chạy tới kéo anh ta dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-293.html.]
Lúc đứng lên, Lục Thanh Viễn chỉ thấy những người xung quanh đều đang cười nhạo anh ta, vậy nên liền hất tay Lục Phương ra, nổi giận đùng đùng mà bỏ đi.
Nhìn Lục Thanh Viễn đi, vẻ mặt Lục Phương còn lo lắng, như thể hoàn toàn không để ý đến động tác hất tay cô ta ra của Lục Thanh Viễn.
Buổi chiều, Tần Mạt đến nhà ăn một chuyến mới nghe đến chuyện này, nhướng mày nói, sao lúc đó anh ta lại không có ở đây nhỉ? Dù gì cũng anh ta cũng muốn xem thử, là ai có tự tin đến nổi dám theo đuổi Tô Trà, anh ta còn chưa có gan làm chuyện này đâu đó?
Tuy rằng bình thường Tần Mạt trông có vẻ hồn nhiên vô tâm, học cũng không giỏi, nhưng lại rất tinh tế trong đối nhân xử thế, rất nhạy cảm với tâm trạng của người khác, liếc mắt một cái là đã nhìn thấu.
Anh ta mơ hồ có thể cảm thấy được, thái độ của Phó Hành Khanh đối với Tô Trà, không hề đơn giản.
Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo xuất hiện, ban ngày Tần Mạt mới nhớ tới Phó Hành Khanh, sẩm tối đã nhận được điện thoại của anh.
Sau khi nhận được cuộc gọi, Tần Mạt lập tức chạy đến bệnh viện quân y.
Một giờ sau, Tần Mạt tới bệnh viện, đi băng băng lên lầu, cuối cùng dừng trước cửa một phòng bệnh nào đó.
“Cộc cộc cộc!” Anh ta giơ tay gõ cửa.
“Vào đi.” Giọng nói của Phó Hành Khanh truyền ra từ bên trong phòng bệnh.
Đưa tay lên đẩy cửa đi vào, thứ đập vào mắt Tần Mạt đầu tiên là cái chân bị bao thành hình bánh chưng của Phó Hành Khanh, n.g.ự.c cũng bị quấn băng vải, thậm chí trên mặt còn có hai vết cắt.
“Chậc, sao lại thành ra thế này? Cậu vừa mới được chuyển về sao?” Mặc dù Phó Hành Khanh không nói gì, nhưng gần đây anh ta cũng có đọc báo, mơ hồ đoán được thân thể của Phó Hành Khanh đã xảy ra chuyện gì.
Phó Hành Khanh trên giường bệnh nghe Tần Mạt nói, lắc lắc cái chân treo lủng lắng, nói: “Cái này, cậu không nhìn thấy hả?”
Còn không chờ Tần Mạt nói gì, Phó Hành Khanh đã tiếp lời: “Mau, mau, đỡ tôi đi toilet.”
“Cậu như vậy, hay là nhịn thêm chút nữa đi, tôi đem bô đến cho cậu nhé?” Tần Mạt trêu chọc nói.
Mặt Phó Hành Khanh tối sầm, Tần Mạt vội vàng tiến lên một bước, vươn tay chậm rãi đỡ người nọ từ trên giường bệnh xuống, vừa đỡ vừa mở miệng nhắc nhở: “Chậm chút, chậm chút, được rồi, đứng lên!”
Đợi Phó Hành Khanh đứng lên bằng một chân, Tần Mạt tiếp tục đỡ anh đến buồng vệ sinh.
Ngay lập tức, giọng nói của hai người phát ra từ phòng vệ sinh.
“Phó Hành Khanh, nói nghe thử cậu nhịn bao lâu rồi!”
“Câm miệng!”
“Ây dà, đừng tức giận, ý tôi là nếu lần sau tôi không ở đây, cậu không định gọi y tá đến giúp cậu?”
“Không cần.”
“Không cần, là không cần đi vệ sinh hay không cần y tá giúp đỡ? Phụt, ha ha ha, được được, tôi câm miệng, tôi câm miệng là được chứ gì?”
Đúng lúc này, một y tá đi vào từ cửa phòng bệnh, y tá đi vào đã thấy giường bệnh trống không, lập tức nghe được âm thanh trong buồng vệ sinh, sắc mặt âm trầm đi tới.
“Ở trong à, làm sao vậy, không phải cậu nói sẽ nằm trên giường nghỉ ngơi thật tốt sao. Cậu có chuyện gì chỉ cần bảo chúng tôi đến đây, với cả, cậu cũng không thể vận động quá nhiều, miệng vết thương vẫn còn đang quấn băng, coi chừng bị rách đấy, còn có cậu kia là bạn của bệnh nhân đúng không, mau đỡ cậu ấy ra ngoài, tôi đi tìm bác sĩ.” Y tá nói xong liền xoay người rời phòng đi tìm bác sĩ.