Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 291
Cập nhật lúc: 2025-04-02 23:22:54
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2Ve9ZZ4P78
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mà tin đồn này cũng bắt nguồn từ phía Lục Thanh Viễn, ngay từ đầu đã cho rằng con nhà nghèo vượt khó như Lục Thanh Viễn khá nổi tiếng đối với nữ sinh trong trường.
Có một cô gái muốn hẹn hò với Lục Thanh Viễn , nhưng bị Lục Thanh Viễn từ chối, anh ta nói rằng anh ta đã có người mình thích, sau đó ngụ ý rằng người này là Tô Trà.
Trong trường tràn ngập tin đồn, có người tin, có người không.
Những người tin lời đồn này ít nhiều đều có những ảo tưởng về hoàng tử và lọ lem, hay nghĩ chuyện tình cô gái ngoan ngoãn học giỏi và cậu đầu gấu phóng túng ngỗ ngược.
Nhưng Tô Trà nghe vậy chỉ thấy buồn cười, những thành kiến về điều kiện gia đình hai bên phải tương xứng như môn đăng hộ đối cũng có cái lý của nó, theo ý kiến của Tô Trà, điều kiện để phá bỏ thành kiến này chính là một trong hai người phải thật xuất sắc để phá bỏ thành kiến trong lòng gia đình đối phương.
Như câu chuyện Lọ Lem và bạch mã hoàng tử , tại sao truyện cổ tích chỉ viết họ sống hạnh phúc bên nhau, mà không viết về câu chuyện sau khi kết hôn, bởi vì cuộc sống quanh quẩn với dầu, muối, tương, giấm sau hôn nhân đủ để g.i.ế.c c.h.ế.t cuộc sống hạnh phúc của họ.
Hoặc tại sao một cô học sinh giỏi ngoan ngoãn lại thích kiểu đầu gấu ngông nghênh cứng đầu, cô thích sự cố chấp cứng đầu của anh ta hay thành tích học tập kém của anh ta?
Tất nhiên, những điều trên hoàn toàn là ý kiến
cá nhân và chỉ mang tính chất tham khảo.
Vì vậy, khi ai đó hỏi Tô Trà về những tin đồn, Tô Trà chỉ nghiêm túc phủ nhận rằng cô ấy không có ý gì với Lục Thanh Viễn .
Khi Trương Huy nhìn thấy Lục Thanh Viễn, anh ta đột nhiên nghĩ rằng Phó Hành Khanh và Tô Trà còn đẹp đôi chán, ít nhất Phó Hành Khanh tốt hơn Lục Thanh Viễn rất rất nhiều.
Lời giải thích của Tô Trà khiến Lục Thanh Viễn cảm thấy không thoải mái, nhưng anh ta vẫn chưa chịu từ bỏ.
Cuối cùng dự án máy bay không người lái cũng kết thúc, mấy ngày nay Tô Trà thỉnh thoảng mới cần đến viện nghiên cứu, và thời gian còn lại tương đối rảnh rỗi.
Mãi mới có thời gian rảnh rỗi, sau giờ học, Tô Trà định ra ngoài ăn một bữa ngon để tự thưởng cho mình nên đã gọi điện rủ Trầm Nghiễm và Cận Tùng đi ăn, ba người họ đã lâu không gặp nhau rồi.
Sau khi nhận được cuộc gọi của Tô Trà , Cận Tùng đồng ý ngay, nhưng Trầm Nghiễm có việc nên không đi được, may mà còn có Phó Kiều Kiều đi cùng.
Nơi Tô Trà hẹn gặp là một nhà hàng gần nơi cô ở, nhà hàng này mới khai trương, là Trương Huy giới thiệu cho cô, nghe nói rất ngon.
Buổi tối, bảy giờ, Tô Trà tới trước.
Nhà hàng này đúng là mới khai trương, bài trí nhìn rất hoành tráng, ngoài cửa còn có hai nhân viên phục vụ.
Thái độ của nhân viên phục vụ rất tốt, giới thiệu cũng rất nhiệt tình.
Ngoài sảnh ở tầng một, tầng hai còn có phòng đặc biệt.
Tô Trà vừa nghe đã hiểu, chủ cửa hàng này làm ăn rất giỏi, đã bắt đầu biết làm khu vip cho khách quý rồi.
Ai mà có đầu óc kinh doanh như vậy, thời nay mà có đầu óc kinh doanh nhanh nhạy như vậy thật đáng kinh ngạc.
Nếu có tầng thứ hai, Tô Trà tự nhiên không chút do dự lựa chọn đãi ngộ VIP.
Người phục vụ dẫn Tô Trà đi lên lầu hai, đưa thực đơn cho cô, Tô Trà gọi vài món xong thì bảo người phục vụ lát nữa quay lại.
Người phục vụ mỉm cười đi ra ngoài, Tô Trà ngồi một mình trong phòng, nhìn xung quanh.
Bộ bàn ghế sơn mài xa hoa sang trọng, bên cạnh có hai cái kệ cao chừng một mét, phía trên kệ có mấy chậu cây, càng làm tăng thêm ý vị phong trần, bồn bức tường trắng xóa, trên tường còn treo một bức tranh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-291.html.]
Tô Trà ngồi trên ghế thở dài.
Hầy, đúng là tiền mua được hạnh phúc.
Chờ gần nửa giờ thì Phó Kiều Kiều và Cận Tùng lần lượt đẩy cửa phòng bao ra bước vào.
“Trà Trà , sao cậu lại chọn chỗ này?” Phó Kiều Kiều mở miệng trước, sau đó đi đến bên cạnh Tô Trà, kéo ghế ra ngồi xuống.
Cận Tùng đi sau Phó Kiều Kiều, kéo ghế ra và ngồi ngay cạnh Phó Kiều Kiều.
"Anh Trương giới thiệu đấy, anh ấy nói rằng nhà hàng mới khai trương này ăn khá ngon, sao thế?" Tô Trà ngước mắt lên và liếc nhìn Phó Kiều Kiều hỏi.
"Không có, tớ chỉ thấy anh Trương đúng là có mắt nhìn. Ha ha ha, Trà Trà cậu không biết đúng không, nhà hàng này là do Tần Mạt cùng mở với người khác, lát nữa gặp Tần Mạc, phải bắt anh ấy giảm giá cho chúng ta." Phó Kiều Kiều cười nói.
"Được, cậu thân với anh ta hơn, cậu nói đi." Tô Trà cười nói đùa.
"Tô Trà, gần đây em không bận. Hiếm có dịp em có thời gian mời bọn anh ăn cơm, thế mà tên Trầm Nghiễm ấy còn bận hơn cả em?" Cận Tùng cũng lên tiếng.
“Trầm Nghiên học y bận mà, đợt trước em cũng bận, mấy ngày nay mới có thời gian rảnh mời mọi người ăn cơm, hôm nay mọi người muốn ăn gì em bao.” Tô Trà vung tay lên nói.
Bây giờ cô đã là một người giàu rồi, đợi cuối năm Trầm Trang chia lợi nhuận, cô có thể mua một căn tứ hợp viện ở Bắc Kinh.
Tô Trà gọi điện thoại với Trầm Trang, Trầm Trang nói rằng hiện tại nhà máy đã mở rộng quy mô, không chỉ chiếm lĩnh thị trường trong nước mà còn bắt đầu xuất khẩu ra nước ngoài, phản hồi từ nước ngoài cũng khá ổn.
Bây giờ cô có tiền rồi, không còn là Tô Trà Trà phải tiết kiệm từng đồng nữa.
Giờ hãy gọi cô là phú bà tiểu tiên nữ.
Sự kết hợp của người phụ nữ giàu có và tiểu tiên nữ không hề mâu thuẫn, vừa nhiều tiền lại có cảm giác cổ trang, hoàn hảo!
Tô Trà đã nói như vậy thì Phó Kiều Kiều cũng không khách khí nữa.
Thực đơn vừa lên cô ấy đã cho tôi cái này, cái này, cái này và cái này.
Phó Kiều Kiều định chút nữa sẽ vận hết công lực để ăn, ăn thì phải dùng chậu mới đủ!
Ở tầng một, đột nhiên một bóng người gầy gò xuất hiện ở cửa.
“Xin chào, anh là?” Người phục vụ tiến lên, cười hỏi.
Lục Thanh Viễn vừa bước vào nhìn đối phương, một lúc sau mới mím môi, nói: "Xin chào, tôi tìm Lục Phương, cô ấy có ở đây không?"
“Cô ấy đang ở trong bếp, anh đi tìm cô ấy ở sau bếp đi.” Người phục vụ lễ phép cười đáp.
“Cám ơn.” Lục Thanh Viễn nhấc chân đi về phía sau, tìm một hồi mới tìm được vị trí của phòng bếp phía sau.
Trong bếp, một bên là đầu bếp chính lạch cạch đảo nồi, một bên là các phụ bếp đang thái rau.
Sau đó, Lục Thanh Viễn nhìn thấy Lục Phương đang ngồi trong góc một rửa bát, trước mặt cô có hai cái chậu lớn, trong chậu đựng đầy bát đã ăn, trên mặt nước còn có một lớp vết dầu nổi lên.
Lục Phương đã ngồi rửa rất lâu rồi, eo hơi đau, khi cô đưa tay xoa xoa eo, khóe mắt liền nhìn thấy Lục Thanh Viễn ở cửa phòng bếp.
Lục Phương vội vàng đứng lên, vẩy nước trên tay, tùy tiện lau lên người.