Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 289

Cập nhật lúc: 2025-04-02 23:22:50
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5AewPLDZTt

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Suốt toàn bộ bữa ăn, Trương Huy chỉ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ngẩng đầu gắp đồ ăn, cúi đầu ăn.

Anh ấy không biết gì cả, nhưng trong lòng Trương Huy thì đang nghĩ, anh ấy có nên báo cáo việc này với cấp trên không? Dù sao thì, vấn đề cá nhân của Tô Trà cũng rất quan trọng, không thể để chuyện yêu đương ảnh hưởng đến sự nghiệp nghiên cứu khoa học của Tô Trà được.

Tô Trà ở bên này có người gắp cho ăn, cô lại “bành trướng” một lần nữa.

Sau khi ăn xong, Phó Kiều Kiều trực tiếp kéo Phó Hành Khanh về nhà.

Lần này Phó Kiều Kiều ngồi ở vị trí phụ lái, từ lúc lên xe cô đã nhìn chằm chằm vào người đang lái xe.

Nhưng Phó Hành Khanh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, đôi tay thon thả và xinh đẹp đặt trên bánh lái như thể không hề bị ảnh hưởng bởi ánh mắt của Phó Kiều Kiều.

Cuối cùng, Phó Kiều Kiều không thể nhịn được nữa và nói trước.

"Anh, có phải anh thích Tô Trà không?"

Phó Hành Khanh nhìn chằm chằm về phía trước, đôi môi mỏng khẽ hé mở, trầm giọng nói: "Vừa rồi anh thể hiện còn chưa đủ rõ ràng sao?"

Xì, má ơi!

Em thấy nhiều người không biết xấu hổ rồi nhưng chưa thấy người nào không biết xấu hổ như anh!

Mọi chuyện đã rõ như ban ngày rồi, anh trai cô ấy thực sự thích Tô Trà.

Nhưng!

Như nghĩ đến một điều gì, Phó Kiều Kiều không tức giận nữa.

Ngả cả người về phía sau, cô ấy nhàn nhạt nói: "Anh à, em thấy tỷ lệ thành công của anh không cao lắm."

"Cơ hội chỉ dành cho những người có chuẩn bị. Khi gặp khó khăn thì phải đối mặt." Phó Hành Khanh trả lời.

Anh là một thợ săn đủ tư cách, và anh đủ kiên nhẫn để chờ đợi con mồi của mình.

Đương nhiên, anh cũng sẵn sàng làm con mồi của Tô Trà, chỉ cần cô có ý với anh, anh không ngại tráo đổi thân phận.

Phó Hành Khanh tin rằng kết quả mới là điều quan trọng nhất.

Nhìn anh trai mình, Phó Kiều Kiều nhếch miệng cười và trả lời: "Chúng ta cứ chờ xem!"

Theo những gì cô ấy biết về Tô Trà, bây giờ Tô Trà không có ý gì với anh trai cô ấy hết.

Cách mạng chưa thành công, đồng chí còn phải cố gắng lên!

Bên này, Tô Trà trở về nhà.

Vừa vào nhà, Tô Trà giặt sạch quần áo bị ám mùi lẩu, lau khô tóc, sau đó đi vào thư phòng.

Bây giờ, điều quan trọng nhất đối với Tô Trà chính là công việc.

Còn về đàn ông, tạm thời cô vẫn chưa nghĩ đến.

Từ chiều đến tối, Tô Trà không bước ra khỏi phòng làm việc, ngay cả bữa tối cũng do Trương Huy mang đến.

Một giờ sáng.

Ngoài cửa sổ đêm đen như mực có tiếng côn trùng kêu râm ran.

Trong phòng, dưới ánh đèn mờ ảo, cô vẫn đang bận rộn.

Lần trước Trầm Trang nói đến chuyện tủ lạnh, đúng lúc Tô Trà đang rảnh và con chip của viện nghiên cứu cũng có tiến triển mới, vì vậy Tô Trà đã lên kế hoạch thiết kế sơ bộ.

Đầu tiên, cô suy nghĩ sau đó bắt đầu thiết kế, từ các những thứ nhỏ như nóc tủ, ống chống sương, thiết bị bay hơi lạnh, v.v. đến những thứ khác lớn hơn như rơle khởi động, máy nén, ống thoát nước, v.v. đều được cô thiết kế từ từ từng bước một.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-289.html.]

Tủ lạnh được chia thành hai loại, một loại để trữ đông và loại còn lại để làm lạnh, trữ đông để giữ được độ tươi, còn đông lạnh để bảo quản, toàn là yêu cầu phải thiết kế một cách tinh vi mới được.

Bắt đầu từ thiết kế đơn giản nhất, Tô Trà đã bận rộn vẽ thiết kế suốt hai giờ, cô vẫn chưa vẽ được hết, còn một số chỗ vẫn cần phải thay đổi.

Cả hai đời Tô Trà đều không thiết kế đồ điện tử, dù là thiết kế TV trước đây hay thiết kế tủ lạnh bây giờ, cô đều cần phải nỗ lực rất nhiều, cô phải mò mẫm từng bước một, chỗ nào chưa đúng thì phải nghĩ cách sửa, sau đó mới làm bước tiếp theo.

Ba giờ rưỡi sáng, Tô Trà ngáp một cái, cầm đồng hồ trên bàn lên xem giờ, định trở về phòng đi ngủ.

Hôm qua thức cả đêm, hôm nay không được thức đêm nữa, nếu không cái mạng chó này của cô cũng không còn mất.

Vài phút sau, Tô Trà rửa mặt xong và nằm trên giường, suy nghĩ về bản vẽ thiết kế vừa rồi.

Nghĩ đến đây, mi trên đánh mi dưới, ngủ thiếp đi...

Ngày hôm sau, vừa mở mắt đã bật dậy, tắm rửa, thay quần áo và đi ra ngoài.

Hôm nay Tô Trà không đi học, chuyện ở bên căn cứ sắp xong, cô phải xin nghỉ vài ngày để ưu tiên cho dự án máy bay không người lái chiến đấu lên đầu danh sách.

Vừa đến căn cứ, Tô Trà trực tiếp đi thực nghiệm.

Bên này, Bành Trường Phong đang trả lời một cuộc điện thoại quan trọng, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Vài phút sau, Bành Trường Phong cúp điện thoại và vội vã ra khỏi văn phòng.

“Cạch!” Một tiếng, cửa phòng thí nghiệm mở ra, mọi người ngẩng đầu nhìn ông Bành với vẻ mặt nghiêm túc.

“Ông Bành, có chuyện gì sao ạ?” Có người chủ động hỏi.

"Chúng ta cần phải đẩy nhanh tiến độ, thời gian tới sẽ làm tiến độ, làm xong là có thể nghỉ ngơi rồi." Bành Trường Phong không nói có chuyện gì.

Nhưng từ vẻ mặt của ông Bành mọi người đều biết, nhất định là đã xảy ra chuyện, nếu không, ông Bành đã không nói như vậy.

Để kịp tiến độ, Tô Trà xin nghỉ ở trường, Tô Trà cũng không tham gia với tổ dự án ở viện nghiên cứu khoa học được.

Mất cả tháng trời để bắt kịp tiến độ, tổ dự án hận không thể nhịn ăn nhịn ngủ để bắt kịp tiến độ.

Nhưng do cơ thể không chịu đựng được cường độ công việc nặng như vậy, ngược lại còn khiến tiến độ bị chậm đi, nên ai nấy đều đi ngủ đúng giờ, như vậy mới có tinh thần để làm việc được.

Thế giới bên ngoài lại rất khác với trong căn cứ, có tin đồn rằng, ở biên giới phía bắc có xảy ra một trận chiến nhỏ, dẫn đến một số binh lính phải hi sinh.

Trong dân chúng có đủ loại suy đoán nào là một số thế lực có mâu thuẫn với nước họ trong thời gian qua nên mới phát động chiến tranh.

Cũng có người đoán là để đàn áp bọn họ.

Bất kể là lý do gì, mọi người đều cảm thấy đau buồn và phẫn nộ.

Phẫn nộ là vì tình hình hiện tại bất lợi đối với họ, vũ khí không tốt bằng đối thủ, máy bay và pháo binh không tốt bằng đối thủ, số lượng thương vong trong cuộc chiến rất lớn.

Đau buồn là những người lính đó, có người là cha, có người là chồng, có người còn chưa vợ.

Nỗi đau người đầu bạc tiễn người đầu xanh khiến ai cũng phải bật khóc.

Khi Phó Kiều Kiều biết tin, Phó Hành Khanh đã rời khỏi nhà từ nửa tháng trước.

Thậm chí Phó Hành Khanh còn chưa kịp báo với gia đình đã được một chiếc xe quân sự vội vã đến đón đi mất.

Sau khi rời đi, Phó Hành Khanh không gửi về bất kỳ tin tức nào.

Tình hình giao tranh ở biên giới phía bắc ngày càng nghiêm trọng, mọi người trong đội chuyên án ở căn cứ cũng không nhàn rỗi.

Cuối cùng cũng chế tạo thành công.

Bước tiếp theo là tiến hành các bài kiểm tra. Bành Trường Phong đã dành nhiều ngày để kiểm tra nhiều lần. Kết quả rất hài lòng. Hiện tại không tìm thấy bất cứ vấn đề gì và mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp.

Loading...