Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 287

Cập nhật lúc: 2025-04-02 23:22:46
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6AXRsZiZ2P

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa nhìn thấy Tô Trà, Phó Kiều Kiều đã chạy tới ôm cánh tay cô, dù Phó Kiều Kiều khá cao, cao hơn cô cả nửa cái đầu, nhưng vẫn ôm lấy Tô Trà tái hiện lại bức tranh “chim nhỏ tíu tít bên người”.

Phó Kiều Kiều cao một mét bảy sáu, Tô Trà cao một mét sáu bốn, chiều cao khá lý tưởng của Tô Trà ở bên Phó Kiều Kiều lại trở nên vô cùng nhỏ bé.

Trong mắt người ngoài, Tô Trà và Phó Kiều Kiều là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau, một người anh khí hào sảng, một người nhỏ nhắn đáng yêu.

“Trà Trà, cậu cuối cùng cũng tới rồi, đến đây nào, cậu giới thiệu cho tớ mấy quyển sách chuyên ngành đi, tớ vừa đọc một lúc lâu rồi mà vẫn chưa quyết định được, cậu đến thật tốt quá đi.”

“Được rồi, được rồi, buổi trưa cùng đi ăn cơm không?” Tô Trà vừa đi theo Phó Kiều Kiều, vừa hỏi.

“Có chứ.” Phó Kiều Kiều vui vẻ đáp lại, ánh mắt lại vô ý liếc về phía Phó Hành Khanh cách đó không xa.

Cánh tay ôm Tô Trà của Phó Kiều Kiều hơi cứng lại, ghé vào tai Tô Trà, thì thầm nói:

“Anh trai tớ đi cùng có được không? Nếu cậu không thích thì để tớ bảo anh ấy đi.”

Phó Kiều Kiều cũng không biết dây thần kinh nào của Phó Hành Khanh bị chập, trước đó đi làm nhiệm vụ cả tháng không về, anh vừa về hôm qua, sáng nay nghe cô đi thư viện với Tô Trà thì tự nhiên đòi đưa cô đi.

Hê, từng ấy năm mà đây là lần đầu tiên cô được anh trai lái xe đưa đi.

Hơn nữa trước khi đi Phó Hành Khanh còn hỏi cô dù sao cũng tiện đường có cần đi đón Tô Trà không.

Phó Kiều Kiều thấy anh mình có chỗ nào khang khác, nhưng không biết khác ở đâu, cô không nghĩ ra.

Tô Trà nghe Phó Kiều Kiều nói vậy thì nhìn về phía Phó Hành Khanh cách đó không xa nói: “Không sao, anh cậu đồng ý thì mình cùng đi ăn.”

Trước đây khi Tô Trà làm dự án máy bay không người lái có thời gian tiếp xúc với Phó Hành Khanh, nhưng tất cả là đều có liên quan công việc, sau đó Phó Hành Khanh có việc rời cơ quan, đây là lần hai người gặp lại.

“Chút nữa tớ hỏi xem sao.” Phó Kiều Kiều nói.

Sau khi giúp Phó Kiều Kiều chọn hai cuốn sách, Tô Trà cũng tự chọn cho mình vài cuốn, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống đọc.

Ở phía bên kia, Phó Kiều Kiều nhân cơ hội để lẻn đến chỗ anh trai Phó Hành Khanh của cô.

Phó Kiều Kiều đứng đó một lúc, chỉ nhìn chằm chằm vào Phó Hành Khanh.

“Nhìn cái gì, nói gì thì nói đi.” Phó Hành Khanh nhìn cuốn sách đang mở trong tay, không quay đầu lại không nói gì.

“Anh, lát nữa anh có việc gì không?” Phó Kiều Kiều trong mắt rõ ràng biểu thị một chữ: Anh có việc thì đi đi!

Tuy nhiên, câu trả lời của Phó Hành Khanh khiến cô thất vọng.

“Không có việc gì."

"Anh hay anh về trước đi, Trà Trà với em cùng đi ăn cơm trưa, anh mà đi cùng, em thấy kỳ lắm" Phó Kiều Kiều nói rõ ràng.

Nghe vậy, Phó Hành Khanh đang cúi đầu đọc sách, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn sang với đôi mắt sắc bén.

Đối diện với ánh mắt của anh trai, trái tim Phó Kiều Kiều khẽ trật một nhịp, cô, cô nói sai cái gì?

“Tô Trà không muốn ăn với anh à?” Phó Hành Khanh khẽ hỏi, sắc mặt không tốt lắm, bầu không khí xung quanh trở nên nặng nề.

"Không, không." Phó Kiều Kiều trả lời theo bản năng.

Sự ngột ngạt trong lồng n.g.ự.c biến mất, Phó Hành Khanh lại trầm giọng nói: "Vậy anh đi với em."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-287.html.]

Phó Kiều Kiều: Đi với em? Đi với em làm gì? Ăn cơm á?

Hay là thôi đi, bọn em hai đứa con gái, có anh đi cùng, hơi ngại ngùng đó.

Phó Hành Khanh không để ý đến ánh mắt đang dò xét của Phó Kiều Kiều, cúi mắt xuống tiếp tục đọc sách, nhưng ánh mắt ở trên trang sách nhưng lại không đọc chữ.

Lúc đầu tiếp xúc anh có thể không hiểu chuyện giữa nam và nữ, nhưng Phó Hành Khanh đã tiếp xúc với Tô Trà được một thời gian, cho dù có ngu ngốc đến đâu, anh cũng hiểu suy nghĩ của chính mình.

Vì vậy, khi ta nghe nói rằng Phó Kiều Kiều có hẹn với Tô Trà, anh đã xuất hiện trong thư viện.

Anh biết rằng giữa anh và Tô Trà có khoảng cách, nhưng anh vẫn muốn thử một lần.

Dù kết quả có thế nào, anh vẫn muốn thử đi để không phải hối tiếc.

Biết đâu thành công thì sao?

Đây chính là sự khác biệt giữa Phó Hành Khanh và Khương Triều Dương.

Hai người đàn ông đều thích Tô Trà.

Nhưng một người chọn rút lui, còn một người chọn tiếp tục...

...

Phó Kiều Kiều trở lại chỗ ngồi của mình, nhẹ nhàng kéo ghế ra và tiếp tục làm việc.

Tô Trà đọc sách ở bên cạnh, nghe tiếng động thì quay đầu nhìn sang, thấy vẻ mặt Phó Kiều Kiều phiền muộn bèn nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"

"Không sao, vừa nãy tôi đi tìm anh tôi, định nói với anh ấy có việc thì đi trước đi đừng ở cùng chúng ta nữa, anh ấy con trai đi với hai người con gái chúng ta làm gì?”

“Sau đó thì sao?” Đôi lông mày xinh đẹp của Tô Trà hơi nhướng lên, khóe miệng hơi cong, liếc nhìn Phó Kiều Kiều hỏi.

"Sau đó, anh trai tôi nói rằng không có gì, anh ấy sẽ ăn trưa với chúng ta. Cô có thấy lạ không? Bình thường anh trai tôi rất thiếu kiên nhẫn với các cô gái, chỉ thích đi chơi với đám bạn của anh ấy thôi, sao hôm nay lại rảnh rỗi đi ăn với chúng ta nhỉ?” Càng nghĩ càng thấy có chỗ nào không đúng.

Tô Trà nghe Phó Kiều Kiều nói xong thì trong đầu đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, nhưng chưa đợi Tô Trà nghĩ kỹ thì đã biến mất.

"Trà Trà, cô nói xem có phải anh trai tôi có gì sai sai đúng không? Tình cảm của hai anh em tôi rất tốt, nhưng tình huống hôm nay rất khác thường, từ nhỏ tới lớn dù là ăn gì anh ấy cũng chưa bao giờ chịu nhường tôi, thế mà hôm nay lại muốn đi ăn cơm với tôi? Sao mà nghĩ thế nào cũng thấy sai sai." Phó Kiều Kiều lẩm bẩm một lúc, sau đó nhìn Tô Trà bên cạnh.

Chẳng lẽ... là bởi vì Tô Trà?

Nhưng suy đi tính lại, cô ấy cảm thấy điều đó là không thể, hai lần trước khi anh trai cô ấy gặp Tô Trà, cô ấy không thể nhìn ra bất kỳ dấu hiệu nào, cho dù Tô Trà rất xinh đẹp, anh trai cô ấy cũng rất đẹp trai nhưng hình như hai người này không có tí gì là liên quan cả.

Không phải Phó Kiều Kiều thiên vị, công bằng mà nói, Phó Hành Khanh mặt nào cũng tốt, vai rộng eo thon, chân dài, khuôn mặt đẹp.

Nhưng Phó Hành Khanh và Tô Trà… không xứng đôi lắm.

Tô Trà xinh đẹp, có nhà lầu, xe hơi, tiền tiết kiệm, được gia đình cưng chiều như châu báu, đối tượng của cô ấy phải tốt như thế nào chứ?

Phó Kiều Kiều nhìn Tô Trà một lúc lâu, nhưng cô ấy vẫn lắc đầu và cho rằng điều đó là không thể.

Ngay cả khi anh trai cô ấy thích Trà Trà thì cũng chưa chắc Trà Trà đã thích anh trai mình.

Tô Trà ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Phó Kiều Kiều, cô khó hiểu hỏi: "Cô nhìn tôi làm gì?"

"Không có gì, tôi chỉ đang có một suy nghĩ to gan, nhưng tôi cảm thấy không có khả năng." Phó Kiều Kiều đưa tay lên sờ cằm.

Loading...