Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 28
Cập nhật lúc: 2025-03-30 00:46:44
Lượt xem: 71
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5AewPLDZTt
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Ôi, Trà Trà, mẹ đã nói là chú nhỏ đối xử tốt với con nhất rồi mà. Nếu tương lai con thi đỗ đại học, có tiền đồ rồi, cũng không được quên chú út đã đối xử tốt với con đâu nhé." Bàn về khua môi múa mép, chưa có ai có thể so sánh với Vương Tú Mi.
Những lời nói dễ nghe được tuôn ra trôi chảy giống như không mất tiền mua, dù sao thì bà đây cũng coi như tay không bắt sói mà.
Lại nói, nói lời hay cũng không mất miếng thịt nào. Hơn nữa, ai mà không thích lời dễ nghe đâu cơ chứ?
Nhìn thấy không, Tô Thắng Lợi vui vẻ cười lộ cả hàm răng kia kìa.
Bà nội Tô nghe thấy những lời mà Tô Thắng Lợi nói, bà cụ cũng không nói gì, chỉ im lặng xoay người đi vào nhà chính định lấy kẹo đến đưa cho Tô Trà.
Thế nhưng, đợi hai phút sau, bà nội Tô tay không quay về.
Bà nội Tô xụ mặt, tầm mắt đảo quanh đám người trong miệng, mãi một lúc sau bà cụ mới cất tiếng.
"Túi kẹo trên bàn trong nhà chính, ai cầm đi rồi?"
Hàm ý trong lời nói của bà nội Tô vô cùng rõ ràng... Không thấy túi kẹo đâu nữa.
Thế nhưng ai là người lấy đây? Sau khi Tô Trà quay về thì về thẳng phòng mình luôn, cũng cứ ở lì trong đó.
Trong lúc đó đúng thật là cô cũng không chú ý xem có ai qua lại không nữa. Ngoại trừ mấy người vừa ở ngoài đồng về ra, thì trong nhà chỉ còn lại bốn người là Tô Trà, Tô Bảo, Tô Diệp và Tô Vận.
Đến bây giờ Tô Bảo vẫn chưa về nhà, đoán chừng là lại chạy đi chơi rồi.
Tô Trà lại đi ra ngoài, thế nên trong nhà chỉ còn lại Tô Vận và Tô Diệp.
Bây giờ Tô Vận và Tô Diệp không có ở nhà, cho nên tầm mắt của bà nội Tô thầm đánh giá từng người một, trong lòng bà cụ cũng nghĩ đến chuyện gì đó, thế nhưng bà cụ không nói một lời nào, cứ thế quay người đi về phòng.
Nhìn theo bóng lưng của bà nội Tô, Vương Tú Mi khẽ ngồi nhích lại gần Tô Trà, nhỏ giọng nói với cô:
"Con gái, túi kẹo kia chắc chắn do Tô Vận cầm đi rồi. Trước kia trong nhà có gì ngon đều để dành để bồi bổ cho nó trước, thế nhưng túi kẹo này là chú nhỏ của con mang về cho con cơ mà, nó cứ thế mà cầm, nhìn có được không cơ chứ? Không được rồi, chút nữa mẹ phải đòi kẹo về."
"Mẹ, vẫn chưa biết là ai lấy cơ mà. Mẹ đừng đoán mò." Nếu không phải Tô Vận lấy thì xấu hổ lắm.
"Sao lại chưa biết là ai, chắc chắn là con Tô Vận chứ còn ai vào đây nữa."
"Được rồi được rồi, mẹ mệt lắm rồi đúng không, mẹ mau về phòng nghỉ ngơi một lát đi. Nếu không chút nữa bà nội mà quay ra thì kiểu gì cũng bắt mẹ đi nấu cơm cho xem."
Nghe thấy Tô Trà nói thế, Vương Tú Mi chạy còn nhanh hơn cả chớp, dường như bà lo chỉ chậm một chút thì sẽ bị bắt đi làm việc.
Vương Tú Mi không muốn làm việc, ở ngoài đồng cả ngày rồi còn chưa đủ mệt à?
Hơn nữa, những chuyện trong phòng bếp, có lẽ bà nội Tô cũng không nguyện ý để bà động tay vào làm gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-28.html.]
Chạng vạng hôm đó, trong sân thoang thoảng một mùi hương cay nồng, vừa ngửi thôi đã biết là món trứng xào ớt chuông rồi.
Lúc này, cuối cùng Tô Vận cũng về nhà. Tô Vận vừa về đến, Vương Tú Mi vốn đang ở trong phòng, lại lười biếng lững thững bước ra.
"Ôi chao, Tô Vận, cháu về rồi đấy à? Cháu đi đâu thế hả? Chú nhỏ cháu mua chút kẹo trái cây về, cháu nói xem, bình thường cháu cũng ăn đâu ít kẹo đâu, sao một cô gái như cháu lại có thể keo kiệt thế nhỉ? Trong nhà chỉ có mấy đứa bé các cháu, có bao giờ ăn thứ gì mà không chia ra đâu?"
Vừa nghe đã thấy những lời nói vô cùng quái gở.
Tô Trà vừa nghe đã biết ngay là mẹ già nhà cô lại bắt đầu âm dương quái khí rồi đấy.
Mới vừa đến nhà đã bị nói thẳng mặt như thế, ai mà chịu được?
Gần đây vì Tô Trà đang dần trở nên nổi tiếng, trong lòng Tô Vận đã nghẹn một cơn tức rồi, bây giờ nghe thấy thím hai nói mấy lời quái gở như thế, cô ta lập tức trưng ra mặt lạnh.
"Thím hai, bây giờ cháu mới về nhà, cháu không biết kẹo trái cây gì cả. Dù sao cháu cũng đâu có lấy." Tô Vận lập tức đốp chát lại, cô ta còn nói tiếp: "Thím hai, những lời thím vừa nói rất khó nghe, thím cứ nói như trước kia cháu ăn kẹo mất phần Tô Bảo nhà thím ấy."
"Tô Bảo là cháu trai cả nhà họ Tô chúng ta, còn một con nhóc lỗ vốn như cháu ăn nhiều như thế làm gì? Cháu xem, có đứa con gái nhà ai mà được cả nhà cưng chiều như cháu không?"
Tất cả đám con gái trong thôn đều phải ra đồng làm việc. Trong cái thôn này, có nhà nào mà không trọng nam khinh nữ đâu. Hơn nữa, Vương Tú Mi đã sớm ngứa mắt con nhóc lỗ vốn Tô Vận này rồi.
Thế nhưng, rõ ràng là đồng chí Vương Tú Mi đã quên rằng, bản thân bà là người không trọng nam khinh nữ, trái lại, đồng chí Vương Tú Mi còn có chút trọng nữ khinh nam.
Trong cảm nhận của Vương Tú Mi, Tô Trà là đứa con đầu tiên của bà, tất nhiên bà phải che chở cho cô, và lâu dần, sự che chở này đã thành thói quen.
Cho dù sau này có sinh ra Tô Bảo, Tô Bảo là con trai, ông bà nội Tô coi trọng cậu bé, cho dù không có bà quan tâm, hai ông bà cụ cũng sẽ che chở cho Tô Bảo, cho nên, suốt nhiều năm qua, Vương Tú Mi vẫn luôn chăm sóc và bảo vệ Tô Trà.
Tô Vận nhìn thấy vẻ mặt coi thường con gái của Vương Tú Mi, nhịn không được thầm phỉ nhổ trong lòng: cũng chẳng có nhà ai che chở cho con gái như thím đâu.
"Thím hai, thím nói không thể cưng chiều con gái, thế nhưng nói về chuyện cưng chiều con gái, ai có thể so được với thím hai đây cơ chứ?"
Tô Vận vốn tưởng rằng cô ta nói thế, Vương Tú Mi sẽ xấu hổ.
Đáng tiếc, Tô Vận quá coi thường Vương Tú Mi rồi.
Chỉ thấy đồng chí Vương Tú Mi còn ưỡn n.g.ự.c cao hơn, vẻ mặt đắc ý nói:
"Thím đang nói cháu cơ mà, cháu có thể so với Trà Trà nhà thím à? Trà Trà nhà thím thông minh, cháu đã nghe những lời mà người trong thôn khen con bé gần đây chưa? Nếu chưa thì thím có thể lặp lại cho cháu nghe."
"Đứa bé Tô Trà của nhà họ Tô kia thông minh thật đấy, tương lai chắc chắn có thể thi đỗ đại học, vừa nhìn là đã biết có tiền đồ rồi.
"Tính cách của Tô Trà cũng tốt nữa, dạy bọn trẻ học phụ đạo vô cùng có kiên nhẫn."
"Tô Trà lễ phép, thấy ai cũng đều mỉm cười chào hỏi một câu, vừa nhìn đã khiến người khác yêu thích."
Tô Trà đứng cạnh, nghe mẹ già nhà mình khen lấy khen để mình, hai má của cô vô thức đỏ bừng lên.