Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 275
Cập nhật lúc: 2025-04-02 23:21:27
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6AXRsZiZ2P
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trước đó, mẹ cậu ta đã gọi điện thoại qua nói rằng gia đình của Tô Trà mãi mới có cơ hội đến Bắc Kinh một lần, vừa lúc cậu ta cũng ở Bắc Kinh nên phải tiếp đón gia đình họ thật tốt.
Chương trình học năm nhất của Trầm Nghiễm đã kết thúc, trước đó cậu ta đã trở về thành phố C một chuyến, sau lại đến Bắc Kinh bởi vì cậu ta tìm được một công việc bán thời gian đó là giúp người ta dạy kèm một tháng ở Bắc Kinh, nhân dịp nghỉ hè kiếm chút tiền cũng tốt.
Thấy Trầm Nghiễm hào phóng, sảng khoái như vậy, Tô Trà cười vỗ vỗ cánh tay Trầm Nghiễm, suýt chút nữa quen miệng mà nói "Anh em tốt".
Vương Tú Mi và những người khác không có ý kiến gì về công việc của con gái họ cả, dù sao mục đích chính của họ là đến đây chơi, vả lại công việc của con gái họ quan trọng hơn, bọn họ lớn bằng này tuổi rồi cũng không cần con gái lúc nào cũng phải đi theo.
Sau khi chào tạm biệt mẹ và mọi người, Tô Trà và Trương Huy cùng nhau đi về phía bãi đậu xe.
Vài phút sau, Tô Trà ngồi lên xe và lên đường đến căn cứ.
Xe chạy trên đường, Tô Trà hiếm khi có thời gian rảnh rỗi thoải mái mà nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, xe chạy càng ngày càng nhanh, cảnh vật trong mắt cô cũng bị bỏ lại phía sau.
——
Ở một góc nào đó, một người đàn ông và một người phụ nữ trông như đang thảo luận điều gì.
Vài phút sau, cả hai nghe thấy tiếng bước chân, người phụ nữ lập tức bước ra.
Vừa đi ra ngoài, người phụ nữ đụng phải một người.
“Ai da!” Một giọng nói vang lên.
Đột nhiên bị đụng phải, Vương Tú Mi sững sờ trong chốc lát. Khi bà định thần lại, nhìn thấy hai người trước mặt thì ngay lập tức cau mày.
Nhìn hai người bọn họ, Vương Tú Mi bắt đầu suy nghĩ, sao hai người này lại đột nhiên lại chạy ra ngoài như vậy, bộ dạng này không phải tới để ăn vạ bà đó chứ?
Tô Thắng Dân ở phía sau cũng đang nghi ngờ nhìn đối phương, nhanh chóng bước lên hai bước đứng bên cạnh Vương Tú Mi.
Ngay cả Tô Bảo còn nhỏ như vậy cũng có thể nhận ra rằng có điều gì đó không ổn, chạy về phía trước với vẻ mặt cảnh giác.
Trầm Nghiễm đi phía sau nhìn thấy động tĩnh thì lập tức ôm máy ảnh chạy lên phía trước, đầu tiên là hỏi Vương Tú Mi: "Dì, dì không sao chứ?"
"Dì không sao." Vương Tú Mi nhìn chằm chằm vào người đã va phải bà.
Người nọ tựa hồ cũng chú ý tới ánh mắt của Vương Tú Mi, ngẩng đầu lên nhìn bà sau đó trên mặt lộ ra nụ cười, nói: "Em cũng không có vấn đề gì, đều là do vừa rồi em đi đường không nhìn rõ phía trước, thành thật xin lỗi, chị có sao không ạ? Nếu chị có bị thương ở đâu thì chúng ta đi bệnh viện thử xem, tiền em sẽ trả."
Nghe những lời này cũng không giống như đang tống tiền người khác, tầm mắt bà đảo qua hai người, sau đó Vương Tú Mi xua tay nói: "Không sao."
Tuy nhiên, đối phương quá nhiệt tình, liên tục thuyết phục Vương Tú Mi đến bệnh viện kiểm tra thử xem nhưng Vương Tú Mi vẫn từ chối.
Có lẽ là bởi vì thái độ kiên quyết của Vương Tú Mi nên đối phương cuối cùng cũng đành từ bỏ ý định đưa Vương Tú Mi đi bệnh viện, sau đó nở nụ cười chân thành và bắt đầu làm quen: "Chị, chị đến từ thành phố C đúng không? Em cảm thấy giọng điệu của chị rất chuẩn, quê hương của em cũng ở đó, trùng hợp quá, chúng ta thật sự có duyên."
Đứng trước mặt Vương Tú Mi và những người khác là một nam một nữ, mà người vừa nói chính là người phụ nữ trong số họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-275.html.]
Hai người họ có diện mạo bình thường, quần áo của họ cũng bình thường, nhưng Vương Tú Mi cảm thấy thái độ lôi kéo làm quen này của đối phương có gì đó không thích hợp.
Vương Tú Mi vốn là một người hướng ngoại nhưng bà cũng không có hứng thú lôi kéo người trên đường tới trò chuyện với mình, còn không nói đến việc họ hoàn toàn không quen biết nhau, trên thực tế chỉ là những người xa lạ mà thôi.
Vì vậy Vương Tú Mi nói: "Ừm, tôi là người tỉnh Z, tỉnh bên cạnh thành phố C, có lẽ hai nơi tương đối gần nhau nên giọng điệu cũng có chút giống nhau. Ai da, thật đúng là không may, bây giờ chúng tôi còn có việc phải làm, xin phép đi trước đây."
Vương Tú Mi vừa nói dứt lời thì lập tức đi ngay.
Muốn dùng cái cớ cùng quê mà bắt chuyện với bà sao? Thật xin lỗi, bà không tốt đến nỗi làm theo ý muốn của đối phương đâu, chao ôi, tất cả là nói đùa đó.
Dù sao người ở đâu là do bà quyết định.
Sau đó, không đợi hai người kia kịp phản ứng, Vương Tú Mi đã đi về phía trước, Tô Thắng Dân, Tô Bảo và Trầm Nghiễm đuổi theo bà mà không nói lời nào.
Khi mọi người đã đi xa, một nam một nữ đang xấu hổ mới hồi phục lại tinh thần, biểu cảm trên mặt trông rất khó coi.
"Không phải người kia nói cho chúng ta biết những người vừa nãy là người thành phố C sao? Sao bọn họ lại nói là không phải?"
"Làm sao tôi biết. cô hỏi tôi thì tôi biết đi hỏi ai?"
"Vậy tiền người kia đưa cho chúng ta không cần trả lại đúng không?"
"Tất nhiên là không, dù sao đối phương nói chuyện này có thành công hay không cũng không cần trả lại tiền, nhưng lần sau chúng ta cứ thử tìm cơ hội xem có thể tiếp cận những người này hay không."
"Vậy là tốt rồi."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, tiếng xì xầm dần dần biến mất.
Buổi tối về nhà, Vương Tú Mi thuận tiện đề cập đến hai người bà gặp ban ngày.
"Con gái, con xem hai người này có phải rất kỳ quái hay không, đụng phải mẹ cũng không tống tiền mà còn muốn đưa mẹ đi bệnh viện, mẹ nghĩ thế nào cũng cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ. Hơn nữa, hai người này còn nói giọng nói của mẹ rất đặc trưng, còn hỏi mẹ có phải là người thành phố C không, ý của họ là gì? Đồng hương thấy đồng hương đều nước mắt lưng tròng như vậy sao?"
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Nghe những lời cằn nhằn của mẹ, sắc mặt Tô Trà lập tức trở nên nghiêm túc.
Chuyện này quả thực là kỳ quái nhưng hiện tại Tô Trà cũng không xác định được tình huống này là như thế nào.
Tuy nhiên, nếu muốn biết chuyện gì đã xảy ra thì nhờ Trương Huy đi kiểm tra một chút không phải sẽ biết sao?
May mắn là hôm nay Vương Tú Mi hết sức cảnh giác, nếu như Vương Tú Mi tiếp xúc với đối phương nhiều hơn, đến lúc xảy ra chuyện gì thì cũng đã muộn rồi.
"Mẹ, lần sau mẹ đừng đợi con về nữa, mẹ đi ngủ sớm một chút đi, con đã ăn ở căn tin rồi, sẽ không để bản thân bị đói đâu." Hôm nay mẹ lại đợi cô đến mười một giờ nên Tô Trà mới nói như vậy.
"Không sao đâu, dù sao mẹ cũng không có việc gì làm, chờ con về mẹ cũng có thể làm một chút đồ ăn cho con." Vương Tú Mi nói.
Thấy con gái đi sớm về muộn Vương Tú Mi không biết có thể giúp gì cho cô, chờ con gái trở về rồi nấu đồ ăn cho cô ăn cũng khiến Vương Tú Mi cảm thấy rất vui rồi.