Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 272

Cập nhật lúc: 2025-04-02 23:21:21
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5AewPLDZTt

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Trà thấy Bành Trường Phong đi trước thì vội vàng đuổi theo.

Suốt trên đường đi, Bành Trường Phong chỉ nhìn chăm chú vào sổ tay ghi chép của Tô Trà. Không phải chỉ có những gì Tô Trà mới vừa viết mà còn bao gồm cả những ghi chép trước kia của cô.

Ông xem qua hết một lượt từ đầu tới cuối, thi thoảng còn lật đi lật lại đọc những nội dung có liên quan với nhau.

Ông ấy không những chỉ xem tài liệu ghi chép mà trong đầu cũng bắt đầu suy nghĩ về những gì Tô Trà vừa mới nói và đánh giá mức độ khả thi.

Nếu như giải pháp Tô Trà đưa ra có thể giải quyết được ngay vấn đề của họ thì thật là quá tốt.

"Ông Bành, Tô Trà, mọi người đang đi đâu vậy? Sao nhìn mọi người vội vàng thế này."

Trên đường nhìn thấy Bành Trường Phong và Tô Trà vội vã đi tới, đúng lúc gặp được thành viên trong tổ dự án, đối phương lập tức mở miệng hỏi.

Chủ yếu là do ngày hôm qua Tô Trà vừa bị ông Bành cưỡng chế về nhà nghỉ ngơi, nhưng bây giờ chỉ mới sáng sớm thôi mà đã đến đây rồi, đúng là sức lực làm việc rất giống ông Bành.

Nhưng tối qua ông Bành và vài hộ gia đình còn chưa ngủ được hai tiếng, bọn họ rất vất vả lắm mới có thể khuyên ông Bành đi nghỉ ngơi, bây giờ còn chưa được hai tiếng đồng hồ, mà ông Bành đã dẫn Tô Trà đến đây, còn nữa rõ ràng là hai người này đang thảo luận công việc.

"Ừ, tôi đang nói chuyện với Tô Trà về vấn đề lúc trước chúng ta đã gặp, con bé đã có ý tưởng rồi, chúng tôi đang muốn đến văn phòng để thảo luận kỹ càng một chút, nếu cậu có hứng thú thì hãy cùng tôi đến văn phòng, chúng ta cùng nghe ý tưởng của Tô Trà, thảo luận một chút không?" Bành Trường Phong đứng lại nói với đối phương.

Hả? Đối phương nghe thấy lời Bành Trường Phong nói thì có chút sửng sốt, ngay sau đó cậu ta mới định thần lại rồi liên tục gật đầu nói: "Vậy nhất định phải đi rồi, đi đi đi, tôi đi cùng mọi người."

Sau đó từ hai người trở thành ba người đi về phía văn phòng của Bành Trường Phong.

Sau vài phút, ba người bước vào văn phòng, Bành Trường Phong để Tô Trà và một người khác tên là Khu Minh tùy ý tìm một chỗ để ngồi, sau đó Bành Trường Phong ngồi xuống chỗ bàn làm việc của chính mình, ông ấy mở quyển sổ của Tô Trà ra xem thêm lần nữa.

Khu Minh nhìn thấy động tác của Bành Trường Phong, nên cậu ta cũng không vội ngồi xuống, mà là lén lút bước ra phía sau lưng của ông Bành, tầm mắt đảo qua quyển sổ nằm trên tay ông Bành.

Chỉ một lúc sau, Khu Minh đã nhịn không được mà mở miệng nói chuyện.

"Đúng đúng đúng, chính là chỗ này, tại sao lúc trước chúng ta lại không nghĩ ra chứ? Ầy, nếu là như này, thì khả năng thành công rất cao."

Suy nghĩ của ông Bành bị cắt ngang bởi câu nói bất thình lình của Khu Minh, ông ấy ngẩng đầu lên, một ánh mắt không tán đồng đảo qua.

Khu Minh nhận thấy ánh mắt của ông Bành, cậu ta vội che miệng mình lại, vẻ mặt chột dạ.

Tiêu rồi, cậu ta đã quấy rầy ông Bành mất rồi.

Được thôi, tiếp theo cậu ta chỉ cần xem thôi chứ không cần phải nói lời nào.

Sau đó sự chú ý của hai người đều dồn vào trên quyển sổ của Tô Trà, khoảng nửa giờ sau hai người mới để ý đến Tô Trà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-272.html.]

Trên mặt bàn vẫn đặt quyển sổ của Tô Trà như cũ, khi Bành Trường Phong ngẩng đầu lên nhìn qua thì có vẻ Tô Trà đang nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Tô Trà, mau tới đây, chúng ta thảo luận kỹ càng lại một phen." Không đợi Bành Trường Phong lên tiếng, Khu Minh đã chờ không nổi mà gấp gáp mở miệng nói.

Tô Trà đang nhìn chằm chằm mảng xanh lục bên ngoài cửa sổ, nghe vậy thì quay đầu lại, nhìn thấy Bành Trường Phong và Khu Minh đang nhìn mình, cô nhanh chóng nở nụ cười ngại ngùng.

"Đến đây, Tô Trà em nói xem làm thế nào mà em có thể thiết lập được như vậy? Tôi để em nghỉ ngơi nửa ngày, sau nửa ngày nghỉ ngơi thì em lại cho chúng ta một sự ngạc nhiên lớn, có phải ở nhà không chịu nghỉ ngơi không, chỉ nhớ đến công việc thôi đúng không?" Bành Trường Phong mỉm cười trêu chọc.

"Không có, tối qua em ngủ rất sớm, có lẽ do được nghỉ ngơi nên khi trí óc cũng minh mẫn hơn, vừa rồi khi ở trên xe trong đầu bỗng lóe lên một ý tưởng, vốn chỉ muốn cầm bút lên viết thử một chút, không ngờ mạch suy nghĩ càng ngày càng trôi chảy, sau khi viết xong em còn không dám tưởng tượng, trong vô thức đã viết xong rồi." Tô Trà mỉm cười nói.

"Ha ha ha, người trẻ tuổi có đầu óc minh mẫn là điều bình thường, vậy em nói xem em cảm thấy thiết lập này có tính khả thi là bao nhiêu, thiết kế này có chút khác biệt với thiết kế gốc của chúng ta, nhưng chỗ em đã tiến hành cải biến, em cải biến chỗ này là có dụng ý gì?" ông Bành hỏi.

"Thật ra thiết kế gốc của chúng ta không có vấn đề quá lớn, thế nên lúc trước chúng ta mới không tìm ra nguyên nhân dẫn đến vấn đề, đó là bởi vì tất cả chúng ta đã nghĩ sai."

Sau khi Tô Trà nói dứt lời, cô ngước mắt lên nhìn Bành Trường Phong, rồi mở miệng nói: "Thầy có để ý việc em vẽ lại một chút không?"

"Không sao, không sao, em cứ thoải mái." Bành Trường Phong cười ha ha đáp lại, sau đó ông ấy lấy ra một tờ giấy trắng trên bàn làm việc của mình đưa cho Tô Trà, ông ấy hỏi: "Có đủ không?"

"Đủ rồi, đủ rồi."

Tô Trà mỉm cười nhận lấy tờ giấy trắng, khi cô chuẩn bị quay về lấy cây bút máy.

Bành Trường Phong trực tiếp gỡ cây bút máy cài trước túi n.g.ự.c mình xuống, ông ấy nói: "Đây, em dùng cây bút này của tôi đi."

"Cảm ơn." Tô Trà không từ chối, tiếp tục nhận lấy.

Ngòi bút quẹt trên trang giấy, tạo ra một đường cong hoàn mỹ trên trang giấy.

Người trong tổ dự án kỹ thuật đều biết việc Tô Trà không cần dùng đến các công cụ vẽ, nhưng mỗi lần trông thấy thì Khu Minh đều cảm thấy rất mới mẻ.

Trong mắt Bành Trường Phong lóe lên ý cười, ông ấy cũng có kỹ thuật dùng tay không để vẽ, đây chính là duyên phận trong truyền thuyết, ông trời đã định Tô Trà là học trò của ông ấy, gọi ông ấy một tiếng thầy.

Hơn mười phút sau trên giấy đã xuất hiện bản thiết kế gốc của dự án, sau đó Tô Trà mất hai mươi phút để tiếp tục vẽ lại thiết kế mới mà mình vừa nghĩ ra.

Bản thiết kế mới còn kỹ càng chi tiết hơn bản thiết kế gốc, lúc này những chỗ không rõ trên giấy được đồ thêm một nét đã trở nên rõ nét hơn rất nhiều.

Bành Trường Phong chỉ liếc mắt một cái là đã nhìn thấy sự khác biệt của hai bản thiết kế, sắc mặt ông ấy lập tức trở nên nghiêm túc.

"Thầy ơi, thầy nhìn chỗ này xem, sau khi em sửa xong thì có sự khác nhau giữa bản gốc, thiết kế mới có thể chịu lực, về phần trang thiết bị cũng hợp lý hơn một chút so với bản thiết kế gốc, chỗ này, còn có chỗ này, đều tốt hơn so với bản gốc."

"Thử làm theo bản thiết kế mới này xem, em cho rằng xác suất thành công sẽ cao hơn phân nửa." Tô Trà rất tin tưởng vào điều này.

Loading...