Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 269

Cập nhật lúc: 2025-04-02 13:31:38
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KjPjkLZs8

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày nay nền kinh tế đang phát triển, có rất nhiều người làm ăn kinh doanh và ngành dịch vụ ăn uống cũng là một ngành trọng tâm chính.

Độ khó cấu tạo của tủ lạnh so với tivi còn cao hơn nhiều, con chip này cũng không thể thiếu.

Chip của nó yêu cầu chất bán dẫn, làm mát thông qua tản nhiệt, hơn nữa cần phải xem xét thời gian làm mát kéo dài, phát hiện không gian, chip điều khiển tủ lạnh để tản nhiệt và làm mát... đều là những yếu tố cần phải suy xét.

Hơn nữa điểm quan trọng nhất là yêu cầu suy xét mức tiêu thụ điện năng, không thể mua tủ lạnh về nhà dùng mà tiền điện một tháng hơn vài trăm tệ được, như này còn ai dám mua một con thú nuốt vàng về như vậy chứ?

Tô Trà bận đến mức chân không chạm đất, thật không dễ gì dự án máy bay chiến đấu không người lại cũng được thoải mái hơn một chút, Bành Trường Phong lập tức cho Tô Trà nghỉ nửa ngày phép, ra lệnh cưỡng chế bắt cô phải nghỉ.

Nhìn quầng thâm mắt của Tô Trà, ông Bành trực tiếp bảo Tô Trà không được đến nữa mà về nhà nghỉ ngơi nửa ngày cho khỏe.

Tô Trà bị cưỡng chế nghỉ, cô ngồi xe về nhà.

Trương Huy lái xe ở hàng phía trước, Tô Trà ngồi phía sau có quầng thâm mắt, Trương Huy cố gắng hết sức lái xe vững vàng trên đường bằng phẳng.

Lúc trước Cốc Ích cấp cho Tô Trà xe cũng suy xét tới vấn đề tài xế rồi, sau khi nghĩ thông thì cố ý cho Trương Huy đi học lái xe, như vậy có thể để Trương Huy lộ diện ra bên ngoài, nếu Tô Trà xảy ra chuyện gì thì anh ấy cũng có thể giải quyết ngay lập tức.

Xe lắc lư, Tô Trà đã ngủ.

Hai tiếng sau, xe dừng trước cửa chỗ ở của Tô Trà.

Trên xe Tô Trà vẫn đang ngủ sâu giấc, Trương Huy dừng xe lại liếc mắt một cái thì thấy có gì đó lớn xuất hiện trước cửa nhà Tô Trà.

Cái này không phải dị vật cũng không phải đồ vật, mà là đồng chí Vương Tú Mi.

Nói thật, nếu không phải quen biết, Trương Huy thật đúng là coi Vương Tú Mi thành nhân vật khả nghi.

Đúng vậy, bà mặc một bộ quần áo màu xanh lá đúng ở cổng thật sự rất dễ làm người khác chú ý đến.

“Tô Trà, Tô Trà.” Trương Huy mở miệng gọi Tô Trà ngồi ghế sau dậy.

Nghe thấy tiếng gọi, Tô Trà mơ mơ màng màng mở mắt ra, lẩm bẩm một câu: “Ồ? Đến rồi sao?”

“Đúng vậy, mẹ em đến này.” Trương Huy nhắc nhở một câu.

Mẹ cô?

Tô Trà mở cửa xe bước xuống, liếc mắt một đã thấy mẹ đang đứng ở cửa.

Cái váy màu xanh kia còn không phải là cô mua ở trung tâm mua sắm thương mại Bắc Kinh hay sao?

Tô Trà nhìn thấy mẹ, đồng chí Vương Tú Mi đứng ở cửa bên kia cũng nhìn thấy con gái.

Vừa rồi bà nhìn thấy một chiếc xe dừng lại đây, Vương Tú Mi còn cảm thấy kỳ quái, không ngờ con gái mình lại bước từ trên xe xuống.

Tô Trà bước nhanh qua nắm lấy tay mẹ nhìn qua trên dưới một lúc, cô xác định mẹ không có chuyện gì lúc này mới mở miệng nói: “Mẹ, sao lại đột nhiên đến vậy, cũng không gọi trước cho con, con ra ga đón mẹ.”

“Con gái, làm sao con lại bước xuống từ cái xe đó?” Đồng chí Vương Tú Mi bị chiếc xe kia thu hút sự chú ý.

“Xe đơn vị cấp, hơn nữa con còn lấy tiền lương rồi, mẹ còn chưa nói làm sao đột nhiên tới đây.” Tô Trà hỏi lại vấn đề vừa rồi.

Nghe được con gái nhắc tới chuyện này, Vương Tú Mi mím môi một hồi lâu mới mở miệng nói: “Con gái, mẹ bị cha con cắm sừng rồi!”

Cái quái gì vậy?

Tô Trà trừng lớn đôi mắt, tiêu hóa một hồi lâu mới phản ứng lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-269.html.]

“Hức hức, con gái, người ta đều nói đàn ông có tiền thì trở nên hư hỏng, mẹ ban đầu còn không tin nhưng bây giờ thì mẹ tin rồi. Cha con đã thay đổi, ông ấy chính là Trần Thế Mỹ, mẹ muốn ly hôn với ông ta...”

Vương Tú Mi còn chưa dứt lời thì một bóng người đã chạy tới, Tô Trà tập trung nhìn, đây này còn không phải là đồng chí Tô Thắng Dân “Trần Thế Mỹ” ?

“Vợ à, em đừng có nói lung tung với con gái, anh không có, anh bị oan, anh cũng không biết người đàn bà kia từ đâu lao tới, nhất định là đầu óc không bình thường, anh mới gặp cô ta hai lần.”

“Hai lần còn chưa đủ, anh còn muốn gặp nhiều lần nữa?” Vương Tú Mi trừng mắt nhìn dữ như hổ.

“Anh cái gì cũng không muốn.” Tô Thắng Dân lau một phen mặt.

Tô Trà chứng kiến bố mẹ đảo qua đảo lại trò “em nghe anh giải thích” và “tôi không nghe, tôi không nghe”, Tô Trà bình tĩnh.

Người cũng đã đuổi tới đây xem ra nó chỉ là hiểu lầm.

Có điều, đồng chí cha Tô Thắng Dân người lúc này có chút bẩn thỉu.

Quần áo nhăn nhúm, râu ria xồm xoàm, sau đó... bụng ông ấy cũng kêu.

“Cha không ăn cơm à?” Tô Trà cẩn thận nói.

“Mẹ con.” Tô Thắng Dân muốn nói lại thôi liếc vợ mình một cái.

Đối mặt với ánh mắt đáng thương của Tô Thắng Dân, Vương Tú Mi quá bình tĩnh mở miệng nói một câu: “Tôi đã lấy hết tiền tiết kiệm trong nhà cầm đi rồi.”

Tô Trà ngây ngẩn cả người, cô nhìn dáng vẻ bình tĩnh của mẹ.

“Không những vậy, mẹ con còn thông báo hết tất cả cấp dưới trong đội vận chuyển, còn có ông bà nội con, cô dì chú bác của con, không được cho cha vay tiền.” Tô Thắng Dân vô cùng đáng thương mách tội với con gái.

Tô Trà biểu cảm: Ừm, cái này...

Đồng chí Vương Tú Mi thật là khiến cô phải lau mắt mà nhìn, so với người phụ nữ bình thường thì mẹ cô lợi hại hơn nhiều.

Bà bỏ nhà ra đi còn không quên mang theo tiền tiết kiệm, hơn nữa còn cảnh cáo mọi người không được cho ông vay tiền, một chiêu này thì còn hơn cả “lợi hại”.

Cầm tiền tiết kiệm đi bảo sao đàn ông không chạy đuổi theo?

Xời, mẹ chính là sói!

Tô Trà biểu cảm: Học vô ích!

Đồng chí Vương Tú Mi đã ra tối hậu thư, không ai được phép cho Tô Thắng Dân vay tiền. Vậy vấn đề là làm sao Tô Thắng Dân có tiền mua vé tới Bắc Kinh?

Tò mò ghê.

"Cha, chúng ta vào nhà nói chuyện đi, con nghĩ chắc cha cũng đói rồi. Trương Huy, phiền anh đến cửa hàng kế bên mua giúp em ít thức ăn nhé!" Câu đầu là Tô Trà nói với Vương Tú Mi và Tô Thắng Dân, câu sau là nói với Trương Huy vừa mới từ trong xe bước ra.

"Được, để anh đi mua." Trương Huy trả lời rồi xoay người rời đi.

Tô Trà dẫn cha mẹ đi vào, vừa vào đến nhà thì có bóng người bổ nhào tới.

Tô Trà bình tĩnh nhìn lại, thì ra là Tô Bảo.

Đối diện với ánh mắt của chị gái mình, Tô Bảo kêu khổ trong lòng.

Cha mẹ cãi nhau, mẹ ôm hết tiền tiết kiệm bỏ nhà đi, cha phải vay tiền đuổi theo. Nếu không phải là cậu bé nhanh trí đi theo cha thì chắc bây giờ đang héo rũ ở nhà rồi.

Thật không thể tin được hai vị phụ huynh này, bản thân làm cha mẹ mà cãi nhau xong rồi còn bỏ quên luôn đứa con trai yêu quý không ngó tới.

Lúc này đây, Tô Trà rất đồng cảm với bạn nhỏ Tô Bảo.

Loading...