Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 265

Cập nhật lúc: 2025-04-02 13:31:30
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2Ve9ZZ4P78

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thời gian thoáng một cái trôi qua, mọi người dần dần cởi bỏ những chiếc áo bông dày sụ và thay vào những chiếc váy mùa hè xinh đẹp.

Nghỉ hè rồi, lúc Trầm Nghiên cùng Cận Tùng liên hệ với Tô Trà thì cô mới từ bên chỗ hạng mục máy bay chiến đấu không người lái trở về nhà.

Cô đang tính kỳ nghỉ hè này có lẽ mình sẽ không về nhà được, Tô Trà dự định mua một chút đồ gửi về, lát nữa cô sẽ gọi điện về nhà, nhân tiện bớt chút thời gian đi ăn cơm cùng Trầm Nghiên và Cận Tùng.

Vốn dĩ ba người đã hẹn nhau ăn ở bên ngoài, nhưng Trầm Trang điện thoại tới bảo bọn họ đến nhà họ Trầm ở trong đại viện để ăn cơm.

Dù sao cũng sắp nghỉ hè, qua đó ăn bữa cơm xem như là đi thực hành.

Trầm Trang còn cố ý gọi điện thoại riêng cho Tô Trà để gọi cô qua ăn cơm tiện thể nói về tiến độ của hạng mục nghiên cứu chip.

Nếu là bàn luận chính sự, đương nhiên Tô Trà sẽ không từ chối.

Hẹn sáu giờ thì bốn giờ Tô Trà đã ra khỏi cửa, cô mua một ít hoa quả như trước kia rồi mới đến nhà họ Trầm.

Năm giờ cô đến nơi, lúc cô đến thì Trầm Nghiên và Cận Tùng đã đến rồi.

Trầm Trang cũng đang ngồi ở phòng khách, ba người thấy Tô Trà đi vào đều quay sang nhìn cô.

“Ấy, cuối cùng cậu cũng đến, lần trước gọi điện thoại cậu còn nói Phó Kiều Kiều tìm cậu nói chuyện luận văn, nhưng lần đó chúng ta cũng không gặp nhau, tính ra thì cả một học kỳ vừa rồi tôi cũng chưa thấy mặt cậu, cậu bận thế cơ à?” Cận Tùng vừa thấy Tô Trà vào nhà thì bắt đầu cằn nhằn.

Ngay cả Trầm Nghiên cũng không nhịn được mở miệng cười mở trêu chọc một câu: "Phải là cực kỳ bận, tôi cũng không gặp cậu mấy tháng rồi.”

“Đừng đùa nữa, các cậu gọi điện cho tôi không phải là đến ăn cơm cùng các cậu hay sao?” Tô Trà cười tức giận nói.

Hai cái người này, ai không biết còn tưởng rằng cô vắng vẻ lạnh nhạt họ, làm như là tranh sủng không bằng.

Tô Trà đi qua để trái cây trên bàn, sau đó xoay người ngồi xuống cạnh Cận Tùng.

Cô vừa mới ngồi xuống thì Cận Tùng thò đầu qua bên này.

“Tô Trà, về luận văn của Phó Kiều Kiều lần trước, sao rồi, cậu cũng không liên lạc gì với tôi, tôi đợi cậu gọi đến hoa cũng héo mòn rồi.”

“Giải quyết xong xuôi rồi, cũng nghỉ hè rồi mà luận văn còn kéo dài đến lúc này thì không phải toang sao?” Tô Trà trả lời.

“Sao cậu không tìm tôi, chuyên ngành của tôi mà.”

“Không cần, tôi không chuyên cũng có thể xử được.”

“Tôi không có ý đó…”

“Vậy cậu có ý gì?” Tô Trà lúc mới bắt đầu cũng không có phản ứng gì nhưng lúc này trái lại cô đã lờ mờ đoán ra được điều gì đó.

Cô nhìn chằm chằm Cận Tùng phát hiện cậu ta đỏ mặt.

Tô Trà hơi híp mắt, vẻ mặt đầy nghi ngờ mở miệng nói: “Cậu thích Phó Kiều Kiều?”

Tô Trà vừa mở miệng, Trầm Nghiên cùng Trầm Trang đều quay sang nhìn nhìn chằm chằm Cận Tùng.

Bị ba người nhìn chằm chằm như vậy, Cận Tùng mặt càng thêm đỏ:“Khụ khụ, khụ khụ khụ!”

Cậu ta làm bộ làm tịch ho khan vài tiếng, phát hiện ba người vẫn còn nhìn chằm chằm mình, Cận Tùng dứt khoát ưỡn ngực, mở miệng nói: “Làm sao, tôi thích Phó Kiều Kiều không được à?”

“Được.” Trầm Trang nói một câu xong không phát biểu bất kỳ ý kiến gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-265.html.]

“Khá khen cho dũng khí này!” Trầm Nghiên giơ ngón tay cái lên.

“Có thể, nhưng tôi cảm thấy cậu không xứng với người ta.” Tô Trà nhàn nhạt mở miệng nói.

Không xứng, Cận Tùng nghe đến đây thì không vui.

Cậu ta cao một mét tám, đẹp trai, còn cùng học cùng chuyên ngành với Phó Kiều Kiều, cả hai có tiếng nói chung.

Cô vừa thấy thái độ kia của Cận Tùng là biết cậu ta không phục, Tô Trà lại mở miệng nói: “Kiều Kiều mà sử dụng vũ lực thì cậu như này cô ấy còn có thể đánh cho ba cái, cậu còn thiếu cơ bắp, có ai lần đầu tiên gặp mặt lại gọi người ta là cô bé tráng sĩ? À không, là nữ tráng sĩ?”

Bị người khác gọi là tráng sĩ, Phó Kiều Kiều cứ tưởng Tô Trà không bình luận gì, nhưng nếu mà là cô thì cô sẽ cho vào danh sách đen nghỉ chơi luôn.

Cận Tùng nghe được những lời này của Tô Trà thì mím môi lại, muốn biện minh nhưng nghĩ lại Tô Trà nói cũng không sai.

Cận Tùng giờ phút này chỉ muốn tát cho bản thân mình trước kia một cái, cậu quá mau mồm mau miệng!

Cận Tùng bị đả kích, Trầm Nghiên thì đang đọc sách tây y, Trầm Trang kêu Tô Trà đi vào phòng sách nói chuyện, Trầm Trang còn đặc biệt giải thích, phòng sách thì có gì mà khoa trương vậy.

Phòng sách của nhà họ Trầm rất lớn, trên giá sách bày rất nhiều các loại sách, bàn ghế dựa được làm từ gỗ lim, không gian sang trọng cao cấp.

Đến phòng sách, Trầm Trang hiếm khi nhàn hạ thoải mái, còn bày bộ dụng cụ ra để pha trà.

Tô Trà thấy Trầm Trang có nhã hứng như vậy, anh ta đưa qua cho Tô Trà một chén trà, cô nhận lấy thổi qua rồi uống một ngụm.

Hương trà nhàn nhạt lan tỏa trong miệng, chỉ một chữ... đắng.

Đối với Tô Trà thích ngọt mà nói thì loại trà đắt tiền tao nhã như này không thích hợp với cô, cô cũng chỉ là người bình thường không biết thưởng trà, loại trà duy nhất mà cô tương đối có kinh nghiệm để bình phẩm, ở kiếp trước chắc là trà sữa.

“Hương vị thế nào?” Trầm Trang ngước mắt nhìn Tô Trà mở miệng hỏi.

Tô Trà mím môi nhìn Trầm Trang hỏi ngược lại: “Anh muốn nghe lời nói thật hay là lời nói dối!”

Trầm Trang dường như bị câu trả lời của Tô Trà làm cho sửng sốt một chút.

Một lát sau, Trầm Trang cười cười, “Nói thật.”

“Đắng.” Tô Trà đáp lại một chữ cho anh ta muốn nghe lời nói thật.

“Vậy còn nói dối?” Trầm Trang rất có hứng thú nhìn cô, anh ta tò mò không biết cô sẽ trả lời như nào.

“Sắc hương nồng đậm, lưu hương trong miệng, dư vị vô cùng.” Đây là những từ ngữ mà Tô Trà đặc biệt tìm mãi mới ra.

Nhưng mà, vừa nghe đã thấy rất giả tạo!

“Phụt!” Trầm Trang phì cười, ánh mắt cũng hàm chứa ý cười.

Anh ta vừa cười, khóe môi Tô Trà cũng gợi lên theo.

“Được rồi, vào chuyện chính sự đi.” Trầm Trang thu bớt lại nụ cười trên mặt, làm mặt nghiêm túc trở lại, tiếp tục mở miệng nói: “Hạng mục chịp kia của em tiến triển thế nào rồi, anh còn phải đợi bao lâu nữa?”

Nhà máy phía bên kia vẫn còn đang chờ, Trầm Trang vô cùng quan tâm đến tình hình bên này của Tô Trà.

Nếu chip phát triển tốt, anh ta cũng có thể bắt đầu chuẩn bị công việc khác, mỗi ngày công nhân đều nhàn rỗi cũng không phải cách hay, tuy nhiên dạo gần đây thời tiết nóng hơn nên họ cũng mới nhận được một đơn đặt hàng quạt điện, nhưng Trầm Trang vẫn đặt trọng tâm vào nghiên cứu chip của Tô Trà.

Xét cho cùng lợi nhuận của quạt không cao bằng ti vi, chưa kể sản phẩm chip nội địa này cũng là một cái mánh khóe, theo những gì Tô Trà nói với anh ta, bọn họ có thể làm ra ti vi màu trắng, sau đó bọn họ gần như có thể ăn tất cả phần lợi nhuận từ sản xuất ti vi.

Nếu như thu được hết chỗ lợi

Loading...