Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 263
Cập nhật lúc: 2025-04-02 13:31:26
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7KjPjkLZs8
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
thì chạy nhanh tới kéo Tô Trà đi theo ra ngoài.
Hừ, Phó Kiều Kiều cũng không biết anh tự nhiên phát điên cái gì, chỉ hỏi một câu có phải thay quần áo không? Thay quần áo thôi mà còn không cho người khác hỏi à?
Bầu trời tối đen không sao, ba người đi bộ chậm rãi.
Mọi chuyện tự nhiên thông suốt được xâu chuỗi lại với nhau, lúc vừa rồi Phó Kiều Kiều mở miệng hỏi Phó Hành Khanh thay quần áo, dường như đang muốn nói với Phó Kiều Kiều một câu... Học sinh mù này đã phát hiện ra một điểm sáng!
Vì sao Phó Hành Khanh lại thay quần áo, chỉ sợ ngay cả chính anh cũng không hiểu rõ.
Cho nên càng không cần nhắc đến Tô Trà là người khởi xướng này, cô gái thẳng thắn vô tâm vô phế, cái gì cần hiểu đều hiểu cả.
Vài phút sau, ba người đi đến chỗ đỗ xe, Phó Hành Khanh đầu tiên mở cửa xe phía trước ngồi vào ghế lái, Phó Kiều Kiều mở cửa ghế sau để Tô Trà đi lên trước sau đó cô ấy huỵch một phát trèo lên xe.
Lúc sau, xe chậm rãi khởi động, lái xe đi về phía cổng đại viện.
Khi ngang qua cổng đại viện, xe gào rít lao vút qua, lập tức thu hút sự chú ý của hai cô gái đứng bên đường.
Xe chạy đi xa, hai cô gái vẫn còn nhìn về hướng chiếc xe rời đi.
Một lúc sau, một trong hai người mới mở miệng.
“Bạch Lộ, vừa rồi trên xe có phải là Phó Hành Khanh đi cùng Phó Kiều Kiều không? Hình như ở hàng ghế phía sau còn có một cô gái nhưng tôi không nhìn thấy rõ, cô gái kia là ai?”
Cô gái còn lại trên mặt nở nụ cười nhẹ nhàng mở miệng nói: “Tôi cũng không thấy rõ, chắc là bạn của Kiều Kiều?”
“Phó Kiều Kiều dẫn bạn về nhà? Hơn nữa Phó Hành Khanh còn lái xe đưa đi, Bạch Lộ cô hẳn cũng có chút lo lắng nha, cô đã thích Phó Hành Khanh nhiều năm như vậy đừng để bị người ngoài cướp mất.”
“Mai Mai, cô nói bậy bạ gì đó? Tôi nói tôi thích anh Hành Khanh khi nào?”
“Ai da, đã gọi người ta là anh Hành Khanh rồi còn không phải là thích thì là gì? Ha ha ha, cô đỏ mặt rồi.”
“Cô còn chọc tôi để xem tôi không chỉnh đốn cô!”
“Ha ha ha, vậy cô đến đây đi, còn không đuổi kịp tôi.”
Ánh đèn đường mờ nhạt chiếu xuống, hai cô gái cãi nhau ầm ĩ đi vào đại viện.
--
Mười giờ hơn, xe dừng trước cửa nhà Tô Trà.
Tô Trà mở cửa bước xuống xe, Phó Kiều Kiều ngồi ở ghế sau thò đầu ra khỏi cửa sổ xe.
“Trà Trà, lần sau chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé, tôi mời cậu.”
“Được, đến lúc đó thì liên hệ sau.”
“Hôm nay may mà có cậu bằng không luận văn của tôi toi luôn rồi, chúng ta đã hẹn rồi đấy nhé, lần sau tôi mời cậu ăn cơm.”
Phó Kiều Kiều càng ngày càng thích Tô Trà, làm thế nào mà não hạt dưa này lại trở nên thông minh như vậy? Quả nhiên người thông minh cái gì cũng biết.
Hai người nói qua nói lại vài câu, lúc này Phó Hành Khanh mới xuất phát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-263.html.]
Trước khi đi, tầm mắt Phó Hành Khanh lơ đãng đảo qua Tô Trà đang đứng ở ven đường nhưng ngay sau đó thu hồi tầm mắt, đánh xe rời đi.
Tô Trà vẫy tay nhìn xe rời đi, lúc này mới xoay người mở cửa đi vào.
Về đến nhà, Tô Trà tắm rửa qua rồi sau đó lại vào phòng sách.
--
Hôm nay là ngày đầu tiên bắt đầu nghiên cứu hạng mục máy bay chiến đấu không người lái, Tô Trà thu dọn đồ đạc ra ngoài sớm.
Lúc đến địa điểm tổ chức, gần như tất cả những nhân viên tham gia hạng mục này đều đã đến gần hết, Bành Trường Phong ở phía sau Tô Trà bước vào.
Vừa vào cửa, Bành Trường Phong nhìn thấy mọi người đều đã đến rồi, ông ấy cười tiếp đón mọi người và bắt đầu mở cuộc họp.
Nội dung cuộc họp cũng đơn giản, đầu tiên mọi người chào hỏi giới thiệu lẫn nhau, trên thực tế phần giới thiệu của Tô Trà tương đối mới mẻ, dù sao những người khác đều là người quen trong giới nghiên cứu khoa học còn Tô Trà chỉ là một người trẻ tuổi mới đến.
Tô Trà giới thiệu bản thân rất đơn giản, cô đứng trước mặt mọi người thái độ thuyết trình tự nhiên thoải mái khiến cho các bậc tiền bối đều có ấn tượng tốt với cô.
Hơn nữa lần trước lúc cô họp cùng người bên phía quân đội thì các chuyên gia cũng đã chú ý đến cô, Tô Trà là người trẻ có năng lực, không chỉ dừng lại ở việc ghi chép tại cuộc họp, sau này bọn họ còn nghe ông Bành khen bài ghi chép của Tô Trà làm rất tốt mà chữ viết cũng rất đẹp.
Thế hệ hậu bối trẻ trung và năng động như này ai mà không thích?
Tất cả bọn họ đều vui mừng khi được chứng kiến quan sát những hạt giống tốt của lứa thanh niên trẻ tuổi này, dù sao bọn họ cũng lớn tuổi rồi, sức khỏe cũng có hạn, tương lai vẫn là thế hệ người trẻ tiếp nối công việc này.
Mở đầu cuộc họp là tự giới thiệu bản thân, sau đó là bàn công việc chính rồi.
Đều là làm trong cùng một hạng mục, mọi người có ý tưởng hay ý kiến gì cứ việc đưa ra.
Từ lúc bắt đầu Tô Trà đã ngồi ngoan ngoãn nghe các vị chuyên gia lên tiếng, máy bay không người lái thì cô còn biết một ít nhưng nếu về phương diện s.ú.n.g pháo thì đối với Tô Trà chỉ là người mới học hỏi về chuyên ngành này, cô phải lắng nghe nhiều kiến giải của các vị chuyên gia mới được.
Nói đùa chứ các vị chuyên gia này đã nghiên cứu chuyên sâu vài thập niên rồi còn cô hẵng chỉ là một người mới vừa học chuyên ngành này chưa đầy một năm, cô cũng tự ý thức được trình độ của mình đến đâu.
Cuộc họp này, việc Tô Trà làm được nhất đó là nên nghe nhiều nhìn nhiều ít nói lại.
Khi cuộc họp sắp kết thúc, đột nhiên Bành Trường Phong điểm mặt chỉ tên Tô Trà.
“Tô Trà, tới đây, cháu nói qua một chút về góc nhìn của cháu, có ý tưởng gì cứ nói ra không cần câu nệ, chúng ta tuy lớn tuổi hơn cháu nhưng cũng rất muốn nghe ý kiến của người trẻ.” Bành Trường Phong vẻ mặt tươi cười nhìn Tô Trà, trong ánh mắt tràn đầy sự khích lệ.
“Ha ha ha, đúng đúng đúng, tôi cũng rất muốn nghe ý tưởng của bọn trẻ.”
“Thời đại bây giờ tiến bộ hơn nhiều, ý tưởng của người trẻ có lẽ cũng không giống với chúng ta, tôi rất có hứng thú.”
Tô Trà bị mọi người nhìn chằm chằm, cô chỉ cảm thấy bọn họ thực sự là coi trọng cô.
Dù sao cũng bị gọi tên rồi vậy cô sẽ nói luôn ý tưởng của cô.
Cô đứng dậy khỏi chỗ ngồi, mở quyển sổ của mình ra, tầm mắt đảo qua các vị chuyên gia đang ngồi dưới đây, miệng hơi mỉm cười.
“Vừa rồi cháu được nghe ý tưởng của thầy Bành, cháu đột nhiên có một suy nghĩ lớn mật như này, máy bay chiến đấu không người lái là để trang bị cho quân đội tác chiến, như vậy nó cũng giống như người quân nhân khi tác chiến dù ở bất kỳ tình huống khẩn cấp nào thì cũng cần phải biết ẩn nấp giấu mình.”
“Cháu có ý tưởng như vậy, chúng ta có thể bắt đầu xuống tay từ chỗ ngoại hình bên ngoài của máy bay không người lái, nghiên cứu phát minh ra loại có thể tàng hình ẩn mình trên không…”
Phòng họp trong lúc nhất thời trở nên yên lặng, ánh mắt mọi người giờ nhìn Tô Trà đã có sự biến hóa.