Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 259

Cập nhật lúc: 2025-04-02 13:31:18
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6AXRsZiZ2P

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Không phải vì biết anh sẽ đến nên tôi cố ý đến sớm đâu. Anh đó, lúc nào họp cũng đến sớm hơn người khác. Nếu tôi đến muộn thì không được hay cho lắm." Ngô Vân Tiêu cười đáp.

Ngô Vân Tiêu tiến lên vài bước bắt tay với Bành Trường Phong. Hai người nói chuyện vài câu rồi mới ngồi xuống.

Trong phòng họp, một bên là các nhà nghiên cứu nhẹ nhàng nho nhã, một bên là quân nhân oai vệ, ngồi đối xứng hai bên, hàng ghế sau cùng là hai người trẻ tuổi.

Tô Trà mắt nhìn mũi mũi nhìn tim ngồi yên tại chỗ, ánh mắt vô tình lướt qua Phó Hành Khanh đã vô cùng bình tĩnh ngồi ở đối diện.

Sau đó, hội nghị chính thức bắt đầu. Trong suốt quá trình hội nghị diễn ra, các vị tiền bối đều xôn xao bàn tán, Tô Trà lại vùi đầu ghi chép. Đặc biệt là khi Bành Trường Phong phát biểu, hai mắt cô bừng sáng.

Không chỉ có mình Bành Trường Phong, những người khác cũng giỏi. Có rất nhiều ý kiến cũng như quan điểm khiến Tô Trà nghe xong phải tấm tắc gật đầu.

Nhưng điều đáng ngạc nhiên là, hội nghị diễn ra nửa chừng, bên quân đội cử Phó Hành Khanh trình bày ý kiến và quan điểm của họ.

Phó Hành Khanh đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình. Thân hình to lớn cao hơn một mét tám đứng dậy, Tô Trà cảm thấy nguồn ánh sáng như bị chặn lại.

“Rất cảm ơn đã cho tôi cơ hội trình bày lần này...” Giọng nói khẽ của người đàn ông nhỏ nhẹ rất êm tai, còn mang theo nét đặc trưng nồng đậm.

Lúc Phó Hành Khanh phát biểu, Tô Trà mới nghe được hai câu, vẻ mặt của cô trở nên nghiêm túc, nhanh chóng cầm bút ghi chép lại.

Máy bay chiến đấu không người lái được chế tạo chủ yếu dùng cho quân sự. Vì vậy, ý kiến của phía quân đội đưa ra rất quan trọng.

Sau khoảng hai mươi phút phút, anh phát biểu xong rồi ngồi xuống, không kiểm soát được ánh mắt nhìn sang phía đối diện.

Ở phía đối diện, Tô Trà đang hì hục viết gì đó. Lúc Phó Hành Khanh nhìn qua thì thấy một búi tóc nho nhỏ.

Tóc ngắn của Tô Trà đã dài ra một chút, nhưng vẫn chưa tết được nên hôm nay trước khi ra ngoài, cô đã túm lại thành hai cục trông như hai quả cầu nhỏ, vài sợi tóc ngang ngược rơi xuống bên cạnh hai quả cầu đó.

Cô cúi đầu, vô tình để lộ ra phần da thịt trắng trẻo ở cổ. Lúc Phó Hành Khanh nhìn sang, anh đã bị da thịt trắng trẻo đó làm cho chói mắt cho nên anh thu ánh mắt lại theo phản xạ.

Tô Trà vùi đầu vào ghi chép nên không hề nhận ra sự khác thường vừa rồi của Phó Hành Khanh.

Giờ phút này nội tâm Tô Trà như sau:

Bái lạy tiền bối. jpg

Dâng trà cho tiền bối. jpg

Đúng là tiền bối có khác, đỉnh đỉnh. jpg

Sau khi nghe các tiền bối phát biểu, dù trong lòng Tô Trà rất khoe khoang nhưng bấy giờ chỉ muốn quỳ xuống xin các lão đại thu nhận cô.

Người tỉnh táo nhất trong phòng hội nghị này là hệ thống trên người Tô Trà. Lúc nãy, Phó Hành Khanh vừa nhìn qua đã thấy rất rõ.

Hừm, đừng nghĩ qua được đôi mắt của hệ thống Sherlock Holmes.

Vì cái gọi là người đẹp luôn thu hút sự chú ý, hệ thống không thể không thừa nhận rằng Tô Trà có khuôn mặt ưa nhìn, hơn nữa hệ thống spa cũng không phải để trưng cho đẹp.

Nhưng đáng tiếc ông trời cho Tô Trà suy nghĩ siêu phàm lại còn cho cô cả trái tim không hiểu chuyện của gái thẳng.

Lúc nãy người đàn ông đối diện nhìn sang tự hỏi cô đang làm gì?

À, cô đang khoe khoang trong lòng.

Kiểu người có tính cách gái thẳng này, sau này độc thân cả đời, hệ thống cũng không thấy kinh ngạc.

Hệ thống vuốt cằm, nhìn Phó Hành Khanh ở bên đối diện.

Chậc chậc chậc, vai rộng eo thon chân dài, dáng người ngay thẳng, gương mặt cũng ưa nhìn.

Cách một lớp quần áo, hệ thống biến thái này cũng đoán được Phó Hành Khanh có cơ bụng tám múi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-259.html.]

Lúc này Phó Hành Khanh đã khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, nhưng trong lòng vẫn còn đọng lại chút gì đó.

Khi cuộc họp kết thúc đã là năm giờ rưỡi, cuộc họp kéo dài ba tiếng rưỡi đã mang lại rất nhiều lợi ích cho Tô Trà, cô nóng lòng muốn về nhà và ngẫm lại hôm nay cô đã thu hoạch được những gì.

Các vị tiền bối lần lượt đứng dậy và bước ra ngoài, Phó Hành Khanh và Tô Trà đi sau cùng.

Phó Hành Khanh đã đứng dậy và chuẩn bị rời đi. Thấy những người khác đã ra về, Tô Trà vội vàng cất sổ ghi chép và bút, sau đó nhanh chóng đứng dậy...

Đứng dậy được một giây, mắt Tô Trà tối sầm lại, cả người ngã về phía trước.

Trước mặt cô là một cái bàn cứng, ôi, lúc cô ngã xuống, trong đầu Tô Trà chỉ có một chữ... đau.

Tuy nhiên, một lát sau, cô không hề thấy đau.

Tay cô như chạm vào thứ gì đó ấm ấm, cô nghĩ cô được ai đó kéo về phía sau.

Tô Trà thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên và bắt gặp một khuôn mặt điển trai.

Phó Hành Khanh?

Vừa rồi là anh đã kéo cô lại?

“Cô không sao chứ?” Phó Hành Khanh thấy Tô Trà đứng yên, lập tức buông bàn tay to ra khỏi cổ tay cô rồi lui về phía sau nửa bước.

Nhìn thấy hành động của Phó Hành Khanh, cô mới định thần lại, nở một nụ cười, nói: “Cảm ơn, may mà có anh.”

“Cô thấy ổn chứ? Có cần đi bệnh viện không?” Phó Hành Khanh nghiêm túc hỏi.

“Không cần đâu, do lúc nãy tôi đứng dậy dùng nhiều sức quá.” Tô Trà xua tay ý bảo không cần.

“Ừm, nếu thấy không khoẻ, cô nên đi bệnh viện kiểm tra thì hơn.”

Tô Trà cười rồi nói: “Thật sự không sao mà, chúng ta đi thôi, mọi người đều đi cả rồi.”

Tô Trà nhắc nhở một câu rồi đi vòng qua Phó Hành Khanh cao hơn một mét tám, cô đi ra ngoài trước.

Phó Hành Khanh nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh trước mặt, sau đó thu ánh mắt lại và bước ra ngoài.

Không hiểu chuyện, thật sự không hiểu chuyện mà, gái thẳng như thép này, không cứu nổi!

Hệ thống phải thốt lên một câu: A!

Thường thường như trong phim thần tượng, cảnh Tô Trà và Phó Hành Khanh lúc nãy sẽ có hiệu ứng trái tim bay, rồi tiếng tim đập thình thịch...

Nhưng hiện thực thì, Phó Hành Khanh đã phát tín hiệu nhỏ, còn Tô Trà không hề ngại ngùng, chỉ biết mỗi nghiên cứu khoa học.

Lúc ra về, Phó Hành Khanh ngồi cùng xe với Ngô Vân Tiêu. Tô Trà không đi xe nên cô định đi bộ về. Vừa hay cô lại gặp xe của giáo sư Bành Trường Phong.

Lúc này ngồi trong xe của giáo sư Bành Trường Phong, Tô Trà mỉm cười, nhanh tay lấy cuốn sổ ghi chép ra, nói với Bành Trường Phong: "Thầy Bành, lúc nãy em có chỗ không hiểu, thầy có thể nói lại cho em nghe được không?"

“Hả? Chỗ nào?”

Ông liếc nhìn cuốn sổ ghi chép, chữ viết đẹp, chữ viết nhẹ nhàng đẹp đẽ lộ ra sự mạnh mẽ.

Người xưa thường nói “nét chữ, nết người”. chữ viết tay của Tô Trà làm cho ấn tượng của Bành Trường Phong về cô càng tốt hơn.

Bành Trường Phong đưa tay nhận lấy cuốn sổ, nhìn vào chỗ Tô Trà chỉ.

Nhìn nội dung ghi chép trong cuốn sổ, Bành Trường Phong nở nụ cười. Cô ghi chép rất có tâm, tất cả nội dung trong hội nghị đều được chép lại cả.

Đứa trẻ này, giỏi thật.

Loading...