Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 258

Cập nhật lúc: 2025-04-02 13:31:16
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KjPjAvqLj

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người đàn ông mở to mắt nhìn thẻ công tác, động tác nhận lấy thẻ hơi cứng nhắc.

Tô Trà thấy người đàn ông không được tự nhiên, ánh mắt cô nhìn cánh tay ông ấy rồi nhanh chóng chuyển sang chỗ khác.

Cho dù hành động đó của Tô Trà rất nhanh, nhưng ông ấy đã nhận ra cô nhìn cánh tay mình.

Ông ấy ngẩng đầu nhìn lên, trả thẻ công tác cho cô, không hề để ý mà nâng cánh tay lên, ông ấy cười sang sảng rồi nói: “Ha ha ha, cô nhìn ra rồi sao, cánh tay này của tôi đã từng bị thương, nhưng không sao.”

Ít nhất cánh tay vẫn còn, nghĩ đến những chiến hữu cũ, ông ấy còn may mắn hơn nhiều. Sau khi xuất ngũ, ông ấy được quân đội sắp xếp cho công việc này và ông ấy thấy rất hài lòng.

“Đúng rồi, cô đến hội nghị của viện nghiên cứu khoa học, vậy cô đến toà số 1 tầng ba ở bên trái, phòng đầu tiên.” Không đợi Tô Trà trả lời, ông nói luôn.

“Cảm ơn chú.” Tô Trà khẽ mỉm cười, trong lòng có chút buồn.

Nhớ một câu đã từng đọc… trên thế giới này làm gì có nhiều năm tháng yên ổn như vậy, nhưng sẽ có người gánh trọng trách đi về phía trước thay bạn.

Họ dũng cảm tiến lên, quyết không lùi về sau, người như vậy thật đáng kính nể.

Mang theo chua xót trong lòng, cô cất bước đi đến tầng ba toà số một.

Phòng đầu tiên bên trái.

Cửa phòng hội nghị đã mở. Tô Trà đi vào. Thấy bên trong trống trơn, cô hơi sửng sốt, không ngờ vẫn chưa có ai đến cả.

Nhưng thấy ở vị trí ngồi đã được đặt sẵn tấm bảng nhỏ, cô bước lên vài bước, tìm được chỗ ngồi tương ứng với tên của mình rồi kéo ghế ra ngồi xuống.

Cô đặt cuốn sổ ghi chép lên mặt bàn, rồi đưa tay nhìn đồng hồ, là 13:20, còn 40 phút nữa đến giờ họp.

Lúc Tô Trà nghĩ cô sẽ phải ngồi đợi một mình, đột nhiên có tiếng nói chuyện ở bên ngoài.

Bên ngoài, trên hành lang.

Một nhóm người đi về phía phòng hội nghị trong khi đang thảo luận gì đó.

Trong số họ có người đầu tóc hoa râm năm mươi tuổi, cũng có người đeo kính hơn bốn mươi tuổi, tất cả có khoảng bảy tám người.

Nhóm người đi vào cửa, vừa định đi vào thì có người phát hiện trong phòng họp lại có một cô bé.

Cả nhóm dừng lại, đưa mắt nhìn về phía Tô Trà.

Lúc nãy, vừa nghe thấy tiếng nói chuyện, Tô Trà đã đứng dậy. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của họ, Tô Trà ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng có chút hồi hộp.

Nhóm người này xem ra đều là tiền bối lão làng. Gà mờ như cô khi đối mặt với các vị tiền bối nói không hồi hộp là nói dối.

“Này, có người còn đến đây trước chúng ta? Tôi nghĩ chúng ta phải là người đầu tiên. Cô là Tô Trà phải không? Tôi biết cô, lão Cốc Ích đã nhắc về cô rất nhiều lần.”

Nhóm người thấy ông ấy nở nụ cười mới lên tiếng phá tan bầu không khí trầm lặng.

Ông già vừa nói tên là Bành Trường Phong, năm nay đã ngoài năm mươi, là một chuyên gia về xx và có cấp bậc cao nhất.

Và những người khác đứng sau Bành Trường Phong cũng là những nhà nghiên cứu tham gia dự án lần này, và bất kỳ ai trong số họ cũng có thể nói là nhân vật không tầm thường.

Bành Trường Phong vừa nói, những người khác phục hồi tinh thần lại, đều vui vẻ chào hỏi Tô Trà.

Mặc dù họ tham gia vào nghiên cứu, nhưng họ không biết gì cả.

Dự án lần này Bành Trường Phong cố ý điểm danh đến xem vì có người mới mà họ đều biết cũng đến, nghe nói là người mới nhưng không ngờ lại còn trẻ như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-258.html.]

Trông cô cũng trạc tuổi con cháu trong gia đình họ.

"Xin chào mọi người, em tên là Tô Trà, lần này tới đây để học tập ạ." Tô Trà cười nói.

Chà, cô bé này rất đặc biệt, trông vậy mà thoải mái, không hề căng thẳng.

Phải nói rằng ấn tượng đầu tiên của các vị tiền bối về Tô Trà rất tốt.

Có câu nói, tuổi tác không phải là khoảng cách, Tô Trà kém các vị tiền bối một thế hệ, nhưng nói về vấn đề chuyên môn, Tô Trà vẫn có thể nói chuyện với mọi người, hai đời học hỏi nhau cũng không phải chuyện mất mặt gì.

Các vị tiền bối tán gẫu với Tô Trà vài câu. Bọn họ vô cùng kinh ngạc khi phát hiện người trẻ tuổi này rất giỏi. Bọn họ hỏi vu vơ vài câu, Tô Trà vẫn có thể nói một hai ba câu để trả lời.

Bành Trường Phong là người hỏi nhiều câu hỏi nhất.

Mỗi khi ông ấy hỏi, Tô Trà sẽ trả lời rất nghiêm túc, mặc dù câu trả lời của cô ấy không thể chính xác được một trăm điểm, nhưng Bành Trường Phong sẵn sàng cho chín mươi lăm điểm mà không do dự.

Phải biết rằng dưới danh nghĩa Bành Trường Phong có rất nhiều học sinh.

Người được ông cho chín mươi điểm chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, còn hôm nay người được chín mươi lăm điểm thì chỉ có Tô Trà.

Nhưng dù sao Tô Trà cũng mới học chuyên ngành, câu trả lời chắc chắn có thiếu sót, Bành Trường Phong sẽ nhắc nhở, chỉ bảo cô.

Điều đáng ngạc nhiên là Tô Trà có thể bổ sung, bù đắp sau khi được Bành Trường Phong góp ý.

Hơn nữa, lúc cô bé nói chuyện rất có chừng mực, tính tình cũng khá tốt.

Cô bình tĩnh, thoải mái thể hiện quan điểm của mình.

Điều này làm cho Bành Trường Phong hiểu tại sao lúc nói chuyện qua điện thoại Cốc Ích và Chương Hạc Chi lại khen ngợi cô gái nhỏ này như vậy.

Thực sự rất giỏi, còn trẻ mà giỏi như vậy, thật hiếm có.

Khi Tô Trà nói chuyện với các vị tiền bối ở trong phòng hội nghị, một hai chiếc xe quân sự chậm rãi dừng ở cổng.

Sau khi xe quân sự dừng lại, một vài người đàn ông mặc quân phục bước ra khỏi xe.

Ngay khi bọn họ chuẩn bị bước vào, một chiếc xe khác chạy tới.

Vài phút sau, hai bên gặp nhau chào hỏi, sau đó cùng nhau đi về phía phòng hội nghị.

Tô Trà và mọi người nói chuyện ở trong phòng, nghe thấy tiếng bước chân thì ngừng nói chuyện, hướng mắt nhìn ra cửa.

Ở cửa phòng hội nghị, một người đàn ông khí thế mạnh mẽ đi vào trước, sau lưng có bảy tám người lần lượt bước vào.

Phó Hành Khanh đi ở phía sau, nhưng Tô Trà đã chú ý đến anh ngay từ khoảnh khắc đầu tiên khi anh bước vào.

Sở dĩ cô chú ý đến Phó Hành Khanh đầu tiên là vì anh là người trẻ nhất trong số những người lính, chứ không phải do ngoại hình anh bắt mắt.

Thật trùng hợp, lúc đầu cô nghĩ mình là một tân binh trong số các tiền bối nên vô cùng lo lắng, nhưng bây giờ khi nhìn thấy người trẻ tuổi khác, Tô Trà bỗng thấy bớt căng thẳng hơn.

Và Phó Hành Khanh cũng nhìn thấy Tô Trà trong phòng hội nghị, trong nhóm các nhà nghiên cứu, cô là người xinh đẹp nhất.

Sau đó ánh mắt hai người họ giao nhau.

“Ôi lão Ngô, anh đến sớm thế? Ha ha, còn hai mươi phút nữa hội nghị mới bắt đầu." Bành Trường Phong đứng dậy, cúi đầu nhìn đồng hồ, cười chào người nọ.

Người mà Bành Trường Phong gọi là lão Ngô chính là người quân nhân bước vào cửa đầu tiên.

Ông ta tên là Ngô Vân Tiêu, cũng là cấp trên của Phó Hành Khanh. Hai năm trước, chính ông ta là người đã chiêu mộ Phó Hành Khanh vào quân đội.

Loading...