Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 253
Cập nhật lúc: 2025-04-02 13:28:50
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7KjPjAvqLj
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vì vậy, sự an toàn của Tô Trà gần đây là rất quan trọng, và cần phải tăng cường nhân lực.
Còn Bộ ngoại giao lúc này đang hừng hực khí thế. Những người khác đã từng coi thường họ, nhưng bây giờ họ có thể coi thường người khác.
Ha ha ha, nhưng coi thường người khác vẫn rất khó coi. Dù sao thì họ cũng đại diện cho đất nước, đại diện cho văn hóa của nước nhà.
Đối mặt với những người muốn tiếp cận, phản ứng từ Bộ ngoại giao là: lịch sự và nở một nụ cười.
Ồ, bạn đã hỏi về các vấn đề liên quan đến máy bay không người lái chưa?
Xin lỗi, chúng tôi hiện không tiết lộ công khai điều này.
Ồ, có cảm thấy bực bội không? Nhưng chúng tôi vẫn không nói.
Nếu như đã nói nó là bí mật thì buộc phải giữ bí mật. Nếu chúng tôi không tiết lộ nó thì sẽ không tiết lộ nó.
Ồ, bạn vẫn có ý kiến, ý tưởng?
Xin lỗi, ý kiến
và ý tưởng của bạn không nằm trong phạm vi của chúng tôi.
Nói về nguyên tắc, không phải là nghiên cứu khoa học thì không có giới hạn sao?
Ngại quá, nhưng nếu bạn sẵn lòng, tại sao bạn không chia sẻ dữ liệu gần đây về nghiên cứu máy bay chiến đấu của mình trước khi nói về điều đó? Hoặc có thể chia sẻ dữ liệu nghiên cứu hạt nhân mà bạn đang nghiên cứu?
Những người muốn tiếp cận đều đã bị Bộ ngoại giao vả vào mặt, điều này khiến họ cảm thấy như thế nhồi m.á.u cơ tim.
Dữ liệu máy bay chiến đấu và dữ liệu nghiên cứu hạt nhân, có cái rắm!
Nó chỉ là một chiếc máy bay không người lái mà thôi, nếu bạn cứ che giấu nó, chẳng phải cuối cùng người ta sẽ tự phát hiện ra sao?
Nhưng đáng chết, họ chẳng tìm được thông tin hữu ích nào cả.
Và cuối cùng ai mới là người nghiên cứu ra máy bay không người lái?
Khi nào một người như vậy mới ra mặt trong cộng đồng nghiên cứu khoa học?
Đừng đánh giá thấp máy bay không người lái chỉ vì chúng có vẻ không ấn tượng như máy bay chiến đấu.
Thử nghĩ xem, trong khi chiến đấu, nếu ai đó sử dụng máy bay không người lái để chống lại máy bay chiến đấu của bạn, tổn thất đối với họ có thể chỉ là một chiếc UAV(*), trong khi tổn thất của bạn có thể là một chiếc máy bay chiến đấu và một phi công lành nghề.
(*)UAV là thuật ngữ viết tắt của cụm từ “Unmanned Aerial Vehicle”, nghĩa là Phương tiện hàng không không người lái, gọi tắt là Máy bay không người lái.
Hiện nay, máy bay không người lái chủ yếu được sử dụng để chở hàng.
Nhưng điều đó không loại trừ khả năng nghiên cứu các UAV có khả năng chiến đấu trong tương lai.
Đây là một câu hỏi mà tất cả họ đều muốn có câu trả lời. Bạn có nghĩ rằng phía bên kia sẽ không nghĩ về nó?
Hóa ra, họ đã thực sự nghĩ về nó. Gần đây, viện nghiên cứu và quân đội đã bắt đầu thực hiện các dự án có liên quan đến vấn đề này.
Lần này, họ đưa Tô Trà đến đây là để lôi kéo cô vào cuộc nghiên cứu này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-253.html.]
Lĩnh vực chuyên môn của Tô Trà là về vũ khí, vô cùng phù hợp với máy bay chiến đấu. Không gì phù hợp hơn.
Nghe Cốc Ích nói dài dòng về chiến thắng của Bộ ngoại giao, sau đó, chuyển sang vấn đề UAV có khả năng chiến đấu.
Sau khi suy nghĩ một lúc thì Tô Trà cũng lên tiếng.
"Giáo sư Cốc, chuyên môn của em không giỏi cho lắm, nhưng em nhất định có thể tham gia vào hạng mục này. Tuy nhiên, em tuyệt đối không bằng các lớp người đi trước, khi em ở trong đó, hy vọng mọi người đừng coi thường em. " Tô Trà nói một câu cũng phải chêm vào mấy lời trêu đùa.
Trong cộng đồng nghiên cứu, tài năng trong các lĩnh vực khác nhau rất phong phú.
Tô Trà biết rằng cô có đầu óc nhạy bén, nhưng trong một thế giới rộng lớn như vậy, có rất nhiều người thông minh, đặc biệt là trong các lĩnh vực chuyên môn khác nhau. Tô Trà vẫn chỉ là một người mới so với những chuyên gia ở đẳng cấp cao hơn.
Nhưng khi có cơ hội, từ chối là điều không thể. Tham gia vào dự án UAV có khả năng chiến đấu này, cho dù cô không thể tạo ra ảnh hưởng đáng kể, nhưng ít nhất vẫn có thể học hỏi từ đàn anh đàn chị trong nhóm.
Như người ta vẫn nói, gần quan được ban lộc. Khi được bao quanh bởi các chuyên gia, nếu có điều gì không hiểu hoặc không làm được, Tô Trà cũng có thể xin lời khuyên từ các chuyên gia khi họ có thời gian rảnh.
"Ha ha ha, tên của em là bị những người kia cố ý thêm vào danh sách, nhất định sẽ không bị người ta xem thường, ngược lại ta khẳng định sẽ có rất nhiều người muốn thu nhận em làm học trò." Cốc Ích cười và nói đùa.
Khi đề cập đến điều này, ông ta đã liếc nhìn Chương Hạc Chi, nhất định không cho Chương Hạc Chi có lợi thế để độc chiếm sự chú ý của Tô Trà.
Chương Hạc Chi cảm nhận được ánh mắt như thể đang oán hận của Cốc Ích nên giả bộ nhìn lên trần nhà.
Hmm, trần nhà trong văn phòng của Cốc Ích trông đẹp đấy.
Nhìn thấy hành động của Chương Hạc Chi, khiến Cốc Ích không thể không khinh bỉ thầm ở trong lòng và lẩm bẩm một cách mỉa mai… giả vờ giả vịt!
"Nói mới nhớ, ban đầu tôi vốn định nhận em làm học trò. Chẳng qua là có người không biết xấu hổ đến tranh mất nên buộc phải chấp nhận thôi. Nếu không có người kia thì bây giờ Tô Trà đã là học trò của tôi rồi."
"Thật vinh dự nếu được trở thành học trò của viện trưởng Cốc. Hơi tiếc một chút, nhưng chắc là do không có duyên thôi." Tô Trà trả lời với một nụ cười.
Cốc Ích cảm thấy phấn chấn vì được khen ngợi và bắt đầu nói về một vấn đề khác.
"Đúng rồi, Tô Trà ngoại trừ việc phái thêm nhân viên ở bên cạnh em để đi cùng em tham gia dự án, còn có một chuyện, một chuyện tốt."
Vì tò mò, Tô Trà ngẩng đầu lên nhìn ông ta.
"Tôi cũng xém quên mất, đó là về tiền thưởng."
"Còn có tiền thưởng? Trước đây không phải là em đã được tặng cho một căn nhà sao?" Tô Trà ngạc nhiên.
"Ngôi nhà là để đảm bảo an toàn cho chỗ ở của em. Đó là một việc cần thiết, nhưng em vẫn sẽ nhận được tiền thưởng. Một phần thưởng đáng kể. Tôi sẽ cho người giao nó cho em sau." Cốc Ích nói.
"Được, vậy em xin làm phiền viện trưởng Cốc."
"Không phiền gì cả." Cốc Ích định tiếp tục nói nhưng chợt nhận ra Chương Hạc Chi đã im lặng kể từ lúc ông ta bước vào. Điều đó không đúng cho lắm.
Vì vậy, Cốc Ích đã hỏi Chương Hạc Chi: “Ông Chương, tại sao ông không nói gì thế? Không giống với ông của thường ngày cho lắm."
"Tôi đang mải mê suy nghĩ. Hai người đã thảo luận xong chưa?" Chương Hạc Chi trả lời.
"Bọn tôi xong rồi. Ông có gì muốn nói không?" Cốc Ích hỏi.
"Thật ra tôi cũng có lời muốn nói, Tô Trà lại đây, chúng ta tiếp tục thảo luận trước đi, em nói em đã vẽ ra bản thiết kế của con chip, em có mang tới không?" Hai mắt Chương Hạc Chi sáng rực khi nhìn về phía Tô Trà, mong đợi rằng cô có thể biến ra một bản thiết kế ngay trước mặt mình.