Ngày cuối cùng của khóa học phụ đạo.
Trong căn phòng không lớn cho lắm, Tô Trà đứng trên bục giảng, nhìn gương mặt háo hức chờ kiểm tra của mấy đứa bé ngồi bên dưới, cô không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Tám đứa bé bây giờ khác hoàn toàn khi chúng vừa tới lớp của cô. Tô Trà nhớ rõ, khi đó mấy đứa đứa nào cũng sợ cô, dù sao thì cô chính là hổ cái trong miệng chúng mà.
Thế nhưng sau vài ngày chung đụng, bọn nhỏ mới dần thân thiết với cô hơn.
Sau khi phát đề, đám trẻ đều nghiêm túc làm bài, không châu đầu ghé tai thảo luận, cũng không có nhìn đông nhìn tây.
Nửa tháng qua, Tô Trà đã rèn luyện một thói quen tốt cho đám trẻ. Thứ nhất là đi học không được phép làm những chuyện không liên quan đến việc học hành, càng không được phép nhìn ngó nhìn nghiêng quấy rối các bạn khác.
Cho nên, bây giờ mới có thành quả thế này.
Bài thi được làm trong một tiếng rưỡi. Tuy rằng ở thời đại này, các giáo viên trong trường đều chỉ dạy cho học sinh những kiến thức về toán học cơ bản, thế nhưng mười mấy ngày qua, Tô Trà vẫn thường rút ra một chút thời gian để giảng cho tám đứa bé một chút về toán Olympic.
Chẳng hạn như tìm ra quy luật và điền số thích hợp vào dãy số; ma trận vuông rỗng và ma trận vuông đặc,…
Nếu có thể, cô sẽ cố gắng dạy nhiều thứ hơn, tám đứa bé cũng có thể học thêm nhiều thêm một chút, điều này sẽ có lợi cho chúng.
Trong hai đời, đây là lần đầu tiên Tô Trà đảm nhận công tác giáo dục, cô cảm thấy khá có hứng thú.
Tô Trà từng dặn đám trẻ rằng cô không cho phép bỏ trống bất cứ bài nào. Cho dù không biết chắc đáp án nào là đúng, thì cũng phải điền một cái đáp án mà bản thân cho rằng nó thích hợp nhất vào.
Nhỡ đâu mèo mù vớ cá rán thì sao, chuyện này không ai nói chắc được.
Một giờ rưỡi nhanh chóng trôi qua, bọn trẻ nộp bài thi, Tô Trà trực tiếp chấm điểm luôn. Đám trẻ đều vây quanh Tô Trà, vẻ mặt căng thẳng chờ cô chấm bài.
Có đứa bé nhìn thấy cô chấm đến bài mình, nó vô thức nín thở, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào ngòi bút của cô.
Bài thi thứ nhất là của Tô Bảo, trang đầu tiên cậu bé sai mất hai ý, trừ bốn điểm.
Trang thứ hai sau một bài toán, trừ năm điểm.
Trang thứ ba đúng hết, nhưng ở trang thứ tư, cậu bé bị sai hai câu hỏi ứng dụng, mỗi câu năm điểm, cho nên trang thứ tư bị trừ mười điểm.
Tô Trà lật bài thi về trang đầu tiên, ở chỗ trống ghi điểm phía trên bài thi, ghi con số 81 đỏ chót vào đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-25.html.]
Lúc Tô Bảo nhìn thấy thành tích của mình thì trợn tròn mắt lên. Cậu bé, cậu bé đạt tiêu chuẩn rồi, cậu bé vậy mà lại thi được 81 điểm cơ đấy.
Phải biết rằng, trong kì thi cuối kỳ vừa rồi, người có thành tích cao nhất lớp cậu bé cũng chỉ mới được 93 điểm thôi, người đứng thứ hai được 84 điểm, nói cách khác, với thành tích này, cậu bé có thể đạt hạng ba của lớp rồi ư?
Sau khi chấm bài xong, trong tám đứa, điểm cao nhất là 97 điểm, thấp nhất là bài của Tô Bảo với 81 điểm.
Trong bảy đứa còn lại, có bốn đứa được hơn 90 điểm, có 3 đứa được hơn tám mươi điểm.
Chờ phát hết bài thi đã chấm xong, vẻ mặt đám trẻ đều vô cùng vui sướng, nhìn số điểm trên bài thi mà cười ngây ngô.
"Được rồi, môn toán thì thi xong rồi, chiều nay chúng ta sẽ thi ngữ văn. Chút nữa về nhà nhớ ôn tập cho cẩn thận nhé, chiều nay tranh thủ thi được thành tích tốt." Tô Trà cười cổ vũ đám trẻ.
Đến chiều, thành tích của môn ngữ văn cũng chấm xong.
Điểm ngữ văn thấp hơn điểm toán một chút, bởi vì chủ đề của môn ngữ văn rộng hơn toán học, phải tích lũy tri thức theo thời gian, chứ không phải một sớm một chiều là có thể học xong hết.
Môn ngữ văn, có hai đứa có thành tích nằm trong khoảng 70 điểm đến 80 điểm, sáu đứa có thành tích nằm trong khoảng 81 điểm đến 89 điểm. Điểm văn cao nhất là 89 điểm.
Phát nốt bài thi ngữ văn đã chấm xuống, khóa học bù của Tô Trà cũng kết thúc.
Bọn nhỏ nghe tin cuối cùng cũng không cần phải đi học nữa, ai nấy đều khoác cặp vội vàng chạy về nhà mình.
Tô Bảo và Tô Trà cùng về nhà, vừa về đến, Tô Bảo đã đắc ý cầm bài thi của mình ra.
Khi Vương Tú Mi nhìn thấy hai con số 81 điểm và 70 điểm trên bài thi kia, bà cảm nhận được sự an ủi sâu sắc.
Con trai của bà, cuối cùng, cũng đạt điểm tiêu chuẩn rồi.
Bà không có yêu cầu cao với con cái, chỉ cần nó đạt điểm tiêu chuẩn là tốt lắm rồi.
Tô Trà nhìn vẻ mặt đắc ý và hào hứng của Tô Bảo, lại nhìn vẻ mặt cảm động đến độ rưng rưng nước mắt của mẹ già.
Cô có chút phân vân, không biết có nên nói cho mẹ già của cô biết rằng, điểm toán học và ngữ văn của em trai cô đều thứ nhất từ dưới lên không?
Thôi, bỏ đi, bỏ đi, cứ để cho mẹ già tiếp tục cảm động đi thôi…
Dù sao thì vui vẻ ngắn ngủn, cũng là vui vẻ mà!