Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 241

Cập nhật lúc: 2025-04-02 13:28:23
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KjPjAvqLj

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tuy rằng không phải lần đầu tiên tiễn con gái đi học, nhưng lần này hốc mắt Tô Thắng Dân đỏ hoe, Vương Tú Mi nhìn vẻ mặt lưu luyến không rời kia không khỏi tỏ vẻ chán ghét. Tô Trà còn chưa kịp nói gì, Vương Tú Mi đã muốn xách Tô Thắng Dân về nhà.

“Con gái à, nếu không đủ tiền thì con cứ nói, đến đó nhớ ăn cơm đúng giờ, ngủ đủ giấc, á á…” Tô Thắng Dân mặc dù bị Vương Tú Mi kéo đi, vẫn cố hét vào mặt Tô Trà một cách đau lòng.

“Chát!” Một tiếng, Vương Tú Mi đánh một cái vào sau gáy Tô Thắng Dân, ngay sau đó là một câu: “Câm miệng!”

“Anh không nỡ xa con gái thôi mà!” Tô Thắng Dân oan ức nói.

“Vậy thì anh cố mà kiếm tiền đi, chờ vài tháng nữa chúng ta đến Bắc Kinh, đến lúc đó không cần lo lắng như vậy nữa!”

“Ầy, vợ, em nói có lý.”

“Đương nhiên rồi, lát nữa anh tới đội vận chuyển luôn đi, em tới trại heo, buổi trưa không về đâu, giờ ăn trưa anh đừng về.”

“Được, anh biết rồi.”

Tô Trà nhìn bóng lưng cha mẹ rời đi, cũng không biết nên nói gì.

Một lần nữa lên tàu đến Bắc Kinh, ngồi trên ghế, Cận Tùng từ khi lên tàu nói không ngớt lời, kể hết chuyện này đến chuyện kia, từ lễ mừng năm mới đến những món ăn ngon, từ món ăn ngón đến những chuyện thú vị.

Sau đó, Trầm Nghiễm lấy sách ra đọc, Tô Trà lại càng thẳng thắn, nghiêng đầu sang một bên, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ một giấc.

Cận Tùng thấy động tác của hai người bạn, tâm trạng liền tụt dốc.

Hơn một tháng rồi không gặp, hai người này lạnh nhạt như vậy có ổn không đó?

Quả nhiên, tình bạn này nói dứt là dứt được ngay.

Sau khi ở trên tàu vài ngày, ba người họ cuối cùng cũng đến Bắc Kinh vào khoảng ba rưỡi chiều.

Sau khi rời khỏi nhà ga, ba người cũng không có chỗ nào để đi, cho nên Tô Trà đề nghị bọn họ nghỉ ngơi ở nhà cô nửa ngày, tiện cho tối nay ra ngoài ăn cơm.

Trầm Nghiễm và Cận Tùng đều biết Tô Trà có nhà nhưng hai người chưa từng đến đó, nghe Tô Trà mở lời, hai người không chút do dự bắt đầu đi đến nhà Tô Trà.

Ba người chỉ mất năm phút đã rời khỏi nhà ga, vậy nên Trầm Trang đến nhà ga đi loanh quanh mấy vòng cũng không thấy thấy ai.

Vì không tìm được ai, Trầm Trang đành phải gọi điện cho Lương Tố, lúc này anh ta mới biết chuyến tàu của ba người chạy sớm cho nên anh ta mới không đóng được người.

Nếu ba người đã đi rồi, Trầm Trang cũng không quản chuyện này nữa.

Gần đây Trầm Trang cũng có việc phải phiền não, anh ta vừa góp vốn làm ăn với người khác, tiền đã quăng đi không ít, nhưng dự án này lại có vẻ như sắp lỗ rồi.

Dạo gần đây, có rất nhiều người xuống biển làm ăn, với tư cách là con trai lớn nhất trong gia đình, sau khi tốt nghiệp Trầm Trang cũng đã bắt đầu công việc kinh doanh của riêng mình, mạng lưới quan hệ của nhà họ Trầm hiển nhiên giúp anh ta xuôi chèo mát mái.

Gần đây Trầm Trang đầu tư vào lĩnh vực này, kiếm được bộn tiền, nhưng cũng mất hết số tiền kiếm được trước đó một cách nhanh chóng.

Vừa rồi cũng vì mãi lo nghĩ về chuyện này, nếu không anh ta đã có thể đến nhà ga đón người sớm hơn.

Bên kia, Trầm Nghiễm và Cận Tùng đã tới trước cửa lớn nhà Tô Trà.

Tô Trà cầm chìa khoá mở cửa đi vào, nhìn thấy động tác của Tô Trà, Trầm Nghiễm và Cận Tùng cũng vào theo.

Chậc chậc chậc, đúng là người thành công như Tô Trà không giống với bọn họ.

Hai người còn đang đi học bằng tiền sinh hoạt phí từ nhà gửi lên và tiền trợ cấp của nhà trường, Tô Trà đã được cấp một căn nhà lớn rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-241.html.]

Ba người vào trong, Tô Trà vào bếp đun một ấm nước, may là lần trước lúc Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi tới đã mua hết vật dụng nhà bếp, nếu không hôm nay tới một ly nước để mời khách cũng không có.

Hai mươi phút sau, Cận Tùng cầm ly nước Tô Trà đưa, ngồi lên chiếc ghế sô pha rất bình dân phủ đầy hoa trong phòng khách, thanh nhã uống một ngụm nước.

“Tô Trà à, hâm mộ quá đi mất, tới khi nào tôi mới có nhà ở Bắc Kinh được đây.”

Nghe thấy mấy lời này của Cận Tùng, trong đầu Tô Trà liền nhớ tới một meme phù hợp với Cận Tùng đang ngồi trên sô pha.

Phú bà, đói quá đói quá, cơm đâu cơm đâu

Phụt, đúng là giống meme thật đó!

Tô Trà mím môi cố nén cười, Cận Tùng nhận ra vẻ mặt của Tô Trà không bình thường nên nghi ngờ nhìn sang, vừa định hỏi gì vậy thì đột nhiên có thứ gì đó trong bếp trượt ra.

Vì vậy cậu ta tự chạy đến xem, xem một chút lại cảm thấy thứ này nhìn quen quen.

Nghĩ một lúc, Cận Tùng bỗng nhớ ra… đây không phải là bánh mì loại lớn mẹ Tô Trà từng làm sao?

Hình như cái này còn dày hơn bánh mì lần trước, mà cái bánh mì này còn tự đi được chứ, khoan khoan, cái quỷ gì vậy trời?!

“Ù ù ù…” Tiếng động rất nhỏ vang lên, ngay lập tức cũng làm cho Trầm Nghiễm để ý.

Liếc mắt nhìn qua, là một thứ tròn tròn đang đi trên mặt đất, nếu gặp chướng ngại vật trước mặt, nó sẽ lùi lại, quay đầu tránh đi…

“Tô Trà, đây là cái gì?!” Cận Tùng nhìn chằm chằm cái bánh mì loại lớn kia, hỏi.

Cái quái gì đây?

Đây là thứ Tô Trà loay hoay mãi mới làm ra?

Cận Tùng bắt đầu cảm thấy thích thú, không đợi Tô Trà nói gì, cậu ta đã sải bước đến gần, rồi nhặt thứ tròn tròn, hơi phẳng đó lên.

“Cái này nhìn giống bánh mì cỡ lớn vậy?”

Cận Tùng vừa nói xong, một giọng nói vang lên từ bánh mì cỡ lớn trên tay cậu ta.

“Người xấu, thả ra!” Một giọng nói trẻ con vang lên.

Cận Tùng bất ngờ mở to mắt nhìn.

Ồ, đỉnh thật, thứ này còn biết nói chuyện!

"Ôi, Tô Trà, cái này là cái gì thế, nó còn biết nói chuyện nữa, quả là quá kỳ diệu."

Cận Tùng thấy rất là thú vị, ôm lấy nó yêu thích không rời tay. Tô Trà nhìn bộ dáng ngốc nghếch của Cận Tùng, bất đắc dĩ mở miệng nói:

"Tôi khuyên cậu nên buông nó ra, nếu nó hỏng thì rắc rối đấy. Thực ra, đây chỉ là một sản phẩm bán thành phẩm, vẫn còn đang ở giai đoạn thử nghiệm. Nó là một con robot hút bụi nhỏ, nhưng mà do điều kiện hạn chế, vẫn còn thiếu một số vật liệu trong thiết kế dẫn đến việc nó vẫn chưa được hoàn thiện."

Tô Trà đã tốn mấy tháng trời mới làm ra con robot hút bụi, nhưng một số công nghệ vẫn chưa phát triển, hạn chế về vật liệu khiến nó không thể hoàn thiện như các máy robot hút bụi trong tương lai.

Dựa vào những gì Tô Trà biết từ kiếp trước, vào năm 1998, thế hệ đầu tiên của robot hút bụi được một người phương Tây nghiên cứu và đăng ký bằng sáng chế, sau đó có người lấy cảm hứng từ nó và tiếp tục nghiên cứu thành công ra chiếc máy robot hút bụi đầu tiên trên thế giới vào những năm 90.

Đối với robot hút bụi, Tô Trà chưa từng nghĩ đến việc thương mại hóa và kiếm lợi từ nó, vì điều đó thực tế không khả thi.

Trước tiên, việc sử dụng máy robot hút bụi đòi hỏi chi phí và sau đó cần phải sạc năng lượng, điều này dẫn đến có lẽ sẽ không có nhiều người có khả năng sử dụng.

Loading...