Chuyện dạy kèm này là dựa vào bản lĩnh thôi, mà quan trọng cũng là sự tự nguyện của mọi người.
Hơn nữa, tám đứa bé cũng trạc tuổi nhau, ít nhất cũng giúp Tô Trà bớt lo không ít.
Thời gian trôi qua từng ngày, từng ngày một, chỉ chớp mắt một cái mà bốn, năm ngày đã trôi qua.
Trái ngược với không khí hài hòa sinh động bên lớp của Tô Trà, thì bên lớp học của Tô Vận lại vô cùng nghiêm túc.
Tô Trà chú trọng việc dạy và học linh hoạt, thế nên lúc nên học thì học, lúc nên chơi cô sẽ để cho đám trẻ có thời gian chơi.
Thế nhưng đối với Tô Trà, không nên dành toàn bộ thời gian cho việc học, mà còn phân bổ thời gian cho những chuyện mình muốn làm nữa.
Thế nên thi thoảng nếu Tô Trà có thời gian, cô sẽ dắt tám đứa bé đi quanh thôn, người trong thôn nghe nói, hình như là để lấy cảm hứng viết một bài văn gì đó, đề bài là "Xóm làng thân yêu của em".
Sau đó, cha mẹ của tám đứa bé kia còn đọc bài văn do con cái nhà mình viết, lại nói, chúng viết thực sự rất hay.
Cái gì mà "dòng sông trong vắt", "tôm cá tung tăng nô đùa", đọc đi đọc lại đã thấy khác biệt với những bài văn mà trước kia chúng viết rồi.
Ban đầu mấy đứa nhóc chỉ biết viết "Thôn em có một dòng sông, trong sông có đá, có cá, có tôm" thôi.
Hơn nữa nhóm cha mẹ này cũng phát hiện ra, bọn trẻ mới chỉ đi học vài ngày, nhưng đúng thật là có tiến bộ rồi.
Thấy mấy đứa bé bên chỗ Tô Trà tiến bộ, nhóm cha mẹ của mấy đứa bé bên lớp của Tô Vận không nhịn được mà so sánh.
Vừa so sánh, lập tức nhận ra sự khác biệt.
Tô Vận này thu tiền để làm việc, thế nhưng dạy mấy ngày rồi, thế mà đám trẻ còn không tiến bộ bằng mấy đứa bên chỗ Tô Trà đâu.
Tiền cũng đưa rồi, mấy bậc phụ huynh đó làm sao mà vui cho được.
Sau đó có người còn thầm cười nhạo Tô Vận, hỏi về chuyện học kèm của mấy đứa bé.
Sau đó cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì cô không biết, chỉ biết là xảy ra chút tranh chấp ầm ĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-24.html.]
Chuyện này vốn không có quan hệ gì với Tô Trà cả, thế nhưng hôm nay lại có người đến tìm Tô Trà.
Gương mặt ngăm đen của đối phương hiện ra một ý cười ngượng ngùng, bà ta dè dặt cất tiếng: “Tô Trà, cháu có thể để Khôn Nhi nhà thím đến chỗ cháu học không? Thím cũng biết chuyện này là thím sai trước, ban đầu đã nhờ cậy cháu dạy dỗ con bé, thế nhưng cuối cùng lại đưa nó sang chỗ Tô Vận.”
"Thím à, chuyện này thím làm khó cháu rồi." Tô Trà uyển chuyển từ chối.
Muốn tới thì tới, không tới thì thôi à? Bây giờ lại đổi ý?
Tô Trà cảm thấy tuy rằng cô tốt tính thật, thế nhưng cũng không phải tốt tính một cách mù quáng.
“Tô Trà, cháu nghe thím nói đã, tất cả mọi chuyện thím làm đều vì tốt cho con cái thôi. Lúc trước là thím không tốt, thím nhận lỗi với cháu, cháu có thể để Khôn Nhi nhà thím đến lớp cháu cùng học được không?”
“Thím, không phải cháu không muốn đồng ý với thím, thế nhưng thím cũng biết rồi đấy, bên lớp của cháu đã học được mấy ngày rồi, bây giờ mà để Khôn Nhi nhà thím vào, con bé sẽ không theo kịp các bạn khác.”
“Hơn nữa, thím cũng giao tiền cho bên kia rồi, nếu bây giờ lại đưa con bé đến chỗ cháu, không phải là mất tiền oan à?”
“Tô Trà, chỉ thêm một đứa bé thôi mà...”
“Thím, không phải chuyện nhiều thêm một đứa bé hay ít đi một đứa bé. Cháu còn có việc nên sẽ không nhiều lời với thím nữa. Hay là thế này, đợi lần sau đi, nếu lần sau cháu có mở lớp dạy kèm thì cháu nhất định sẽ nhận con thím vào lớp của cháu.”
To Trà nói xong, không đợi đối phương kịp nói gì cả, cô xoay người đi trước.
Chuyện thế này không chỉ xảy ra một lần, sau đó còn có hai ba phụ huynh lục tục tới tìm Tô Trà, thế nhưng Tô Trà đều uyển chuyển từ chối hết.
Thế giới này vốn không có bức tường nào lọt gió, hơn nữa, thôn cũng chỉ lớn có ngần ấy thôi, chẳng bao lâu sau Tô Vận đã biết chuyện này.
Từ đó trở đi, ánh mắt mà Tô Vận nhìn Tô Trà đã xuất hiện thêm một chút địch ý.
Thời gian nhoáng cái đã trôi qua, khóa học kèm cũng sắp kết thúc, thế cho nên Tô Trà chuẩn bị soạn đề thi cho đám trẻ, để kiểm tra xem thành quả học tập của chúng trong khoảng thời gian này tiến bộ như thế nào.
Chiều hôm đó, ngoài cửa sổ vang lên âm thanh đọc bài bập bẹ, Tô Trà ngồi trong phòng chữa bài tập về nhà cho bọn trẻ, đồng thời cô còn cố ý cầm theo quyển sách giáo khoa của Tô Bảo đến, định tìm một số dạng đề trong đó để làm đề thi cho mấy đứa.
Trời rất nóng, Tô Trà ngồi trong phòng suốt hai tiếng đồng hồ liền. Tất nhiên là soạn một đề bài không mất nhiều thời gian như thế, thế nhưng ở lớp của cô có tận tám đứa trẻ, cho nên, Tô Trà phải mất thời gian sao chép thành tám bản đề thi.
Sau khi sao chép đề thi xong, Tô Trà xem xét lại một lượt, sắp xếp và kiểm tra lại, sau khi xác định không có vấn đề gì, cô mới kẹp tệp đề thi vào sách giáo khoa, đứng dậy giơ tay ra xoa xoa cái cổ đau nhức.