Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 238

Cập nhật lúc: 2025-04-02 13:27:33
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6AXRsZiZ2P

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe thấy những lời này của hai vợ chồng, Vương Quyên quỳ xuống cũng không được, đứng lên cũng không xong.

Vương Quyên xoắn xuýt ba giây rồi quỳ xuống thêm lần nữa, nhưng chân bà ta thật sự rất đau, quỳ lại lần nữa cảm giác như chân sắp phế đến nơi vậy.

Cho nên, Vương Quyên vẫn xấu hổ mà đứng lên, vẻ mặt ngượng ngùng nói với Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi: “Thắng Dân, Tú Mi, hai người khuyên Tô Trà giúp chị, dù gì đi nữa Tô Vận cũng là em gái Tô Trà, tốt xấu gì cũng là người một nhà…”

“Đừng, đừng nói vậy, chị không nói mấy lời đó cũng không sao cả, chứ nói ra rồi không thấy cắn rứt lương tâm hả? Là chị em trong nhà vậy mà còn hãm hại con gái chúng tôi như vậy? Tìm đến ba ngươi đàn ông, thật sự là quan tâm tới con gái chúng tôi sao? Chúng tôi cảm ơn nhé, nhưng không nhận nổi loại tình chị em này của mấy người.” Vương Tú Mi mở miệng nói, câu nào câu nấy cũng toát ra vẻ châm chọc, âm dương quái khí.

Cuối cùng, Tô Thắng Dân kết luận: “Vẫn là câu nói cũ, không thể hoà giải, không thể tha thứ!”

Hai người không để ý tới Vương Quyên nữa, quay vào nhà thu dọn đồ đạc rồi lại ra ngoài trước mặt Vương Quyên.

Vương Quyên nhìn thái độ của cả nhà này là biết cách này sẽ chẳng đi đến đầu, cuối cùng đành phải về nhà.

Tô Vận gặp chuyện không may, gia đình nhà mẹ đẻ của Vương Quyên âm thầm theo dõi vài ngày, không biết lấy tin tức từ đâu, bảo rằng Tô Vận gần như là không thể ra ngoài, vậy nên họ càng hành động tích cực hơn.

Nếu Tô Vận không ra ngoài được, vậy thì càng tốt, bình thường Tô Vận rất keo kiệt hơn nữa cái gì cũng đòi quản Vương Quyên, hiện giờ Tô Vận đã bị bắt, thế thì tiền nhà ở rồi các đồ vật khác chẳng phải đều sẽ thuộc về Vương Quyên sao?

Người nhà họ Vương hợp lại rồi tìm đến Vương Quyên, Vương Quyên từ nhà Tô Thắng Dân trở về, còn chưa vào cửa đã thấy một đám người từ nhà mẹ đẻ bà ta.

Mở cửa mời người vào nhà, chưa đến hai tiếng sau Vương Quyên đã bị tẩy não.

Nguyên văn lời thuyết phục của nhà họ Vương với Vương Quyên như sau:

“Ây dà, cô còn chưa biết sao, Tô Vận như vậy chắc chắn không thể ra ngoài được, hôm đó cô không thấy có hai quân nhân đi bên cạnh Tô Trà sao? Tô Trà còn được quân nhân giúp đỡ, cô còn thấy thân phận nó đơn giản sao?”

“Tục ngữ có câu, dân không tranh với quan, cho dù Tô Trà không phải quan nhưng cũng không phải loại người mà người bình thường như chúng ta đấu nổi, nếu tình hình của Tô Vận đã như vậy, vậy thì không bằng lo chuyện khác đi, ví dụ như trong xưởng, cửa hàng, người nhà mẹ đẻ bọn họ có thể giúp một tay.”

Hơn nữa bọn họ sống trong thôn cũng không quá thuận tiện.

Ây dà, nhà của cô có vẻ lớn nhỉ, nếu không thì bọn họ chuyển đến đây sống cùng, cả nhà ở cùng nhau mới vui vẻ chứ.

Bọn họ có ý tốt, không hề có suy nghĩ khác, chỉ là đau lòng cho cô thôi.

Nói hết tốt xấu, Vương Quyên mơ mơ màng màng đồng ý để gia đình nhà mẹ đẻ chuyển đến. Hơn nữa, bà ta thật sự không thể quản lý nổi chuyện trong xưởng và cửa hàng, tốt nhất là cứ để gia đình ruột thịt của bà có thể giúp đỡ.

Một bên khác, nhà họ Trầm.

Hai nhà cùng nhau nói chuyện của Tô Vận, Trầm gia mới biết chuyện này hai ngày trước, lúc đó Lương Tố đã đập bàn mắng người, bây giờ nhắc lại chuyện này Lương Tố cũng không khỏi tức giận.

Con gái của bà mới là người tốt, còn Tô Vận kia đúng là ác độc.

“Thật đáng tiếc, Trà Trà của chúng ta tốt như vậy, cái tên họ Vương gì đó làm sao xứng với con bé được? Đúng là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, tôi còn thấy Trầm Nghiễm nhà tôi còn không sánh được với Trà Trà của chúng ta, cái đó gọi là gì nhỉ, à, cải thảo tốt như vậy mà để heo ăn.”

Lương Tố vừa dứt lời, Trầm Nghiễm ngồi bên cạnh bị mấy lời cứng rắn của mẹ cậu ta doạ đến sặc nước miếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-238.html.]

Ai là cải trắng ai là heo cơ?

Cậu ta như thế này, chắc cũng có thể xem như là cải trắng đi?

“Khụ, khụ, khụ,...” Trầm Nghiễm một bên vừa ho khan, một bên vừa ngẩng đầu nhìn Tô Trà, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Tô Trà, Trầm Nghiễm không biết xảy ra chuyện gì, hoảng sợ, bèn nói một câu theo phản xạ: “Cái đó, ừm, tôi không nói cậu là heo.”

“Hả?” Tô Trà hơi híp mắt, nhìn chằm chằm Trầm Nghiễm.

Bí mật gọi cô là heo? Chẳng lẽ cậu ta tưởng bản thân là cải trắng chắc?

Tô Trà lướt tầm mắt từ trên xuống dưới đánh giá cậu ta, Trầm Nghiễm thấy áp lực như núi lớn, vội vàng mở miệng nói: “Cái đó, vậy thì cậu là cải trắng, tôi là heo, được chưa?”

Tô Trà hài lòng, nhìn sang chỗ khác.

Trầm Nghiễm rơi lệ: Đúng là chỉ có mình cậu gánh vác tất cả.

Một lúc sau, Trầm Nghiễm mới nhận ra mối quna hệ của hai người không thể bị nói thành cải trắng với heo được, bọn họ là bạn học thuần khiết, à, bây giờ là quan hệ anh em thuần khiết!

Trầm Nghiễm nghiêng mặt lại, trộm liếc nhìn Tô Trà một cái, cậu ta chắc chắn rằng… kiểu người của Tô Trà không phải là kiểu người cậu thích.

Quá mạnh mẽ, có thể sánh được với cả con trai, à mà không, có khi còn hơn cả con trai nữa.

Với cái kiểu này của Tô Trà, hầu hết mọi người đã không thể chịu được rồi.

Thử tưởng tượng xem, nếu một người phụ nữ đều áp đảo đàn ông về mọi mặt, vậy thì quá ghê gớm rồi!

Đàn ông ít nhiều gì cũng có tâm lý của phái mạnh, cho nên người như Tô Trà chắc hẳn rất khó để tìm người yêu.

Qua giữa trưa một chút, cơm nước đã dọn lên xong, hai nhà ngồi vào bàn, vui vẻ ăn cơm.

Tới khoảng ba giờ chiều, Tô Trà và mọi người mới rời khỏi nhà họ Trầm, vốn tưởng Vương Quyên vẫn đang quỳ trước nhà, nên Vương Tú Mi mới định bảo ở lại trong thôn vài ngày, nhưng lúc này Tô Trà bảo hay là về nhà đi, Vương Quyên chắc đã sớm rời đi rồi.

Tính tình của Vương Quyên rất dễ bị người khác thao túng, Tô Trà dùng ngón chân cũng nghĩ ra được là ai đã dạy bà ta chiêu trò này.

Có điều sợ rằng Tô Vận đã quên mất tình tình của Vương Quyên, Vương Quyên không có tính kiên trì, làm việc gì cũng thích bỏ lỡ giữa chừng, nhẹ dạ cả tin nên dễ bị người khác ảnh hưởng.

Tính thử thời gian, từ mười giờ sáng đến bây giờ ba giờ chiều, vậy là đã sáu tiếng trôi qua rồi, nếu Vương Quyên vẫn còn kiên trì quỳ đến bây giờ, vậy thì Tô Trà phải nhìn bà bằng cặp mắt khác.

Quả nhiên, khi nhà họ Tô về đến nơi, trước nhà đã trống trơn không còn Vương Quyên nào nữa.

“Ồ, thật đúng là đi rồi, còn tưởng bà ta sẽ kiên trì một chút, vậy mà giờ đã đi rồi?” Vương Tú Mi lẩm bẩm nói.

“Chẳng lẽ em nghĩ tính khí của Vương Quyên có thể quỳ được lâu hơn sao?” Tô Thắng Dân nói thêm.

Ngoài cửa không ai diễn tuồng, cả nhà thuận buồm xuôi gió vào trong.

Tô Trà vừa về đến nhà là chạy ngay vào phòng, lấy ra một phong bao lì xì màu đỏ trong túi, đặt bên cạnh bàn làm việc.

Loading...