Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 236
Cập nhật lúc: 2025-04-02 13:27:29
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5AewPLDZTt
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vương Quyên ở bên ngoài cũng sốt ruột không chịu được, có rất nhiều chuyện trong xưởng và cửa hàng cần Tô Vận quản lý.
Hiện giờ Tô Vận vào tù, bà ta cũng không cách nào quản được chuyện nhà xưởng với cửa hàng.
Vương Quyên chỉ biết làm việc, còn chuyện quản lý đều là Tô Vận làm. Đột nhiên Tô Vận vắng mặt nên Vương Quyên cũng dứt khoát cho người làm của xưởng và nhà hàng về nhà nghỉ ngơi.
Chuyện của Tô Vận không phải Vương Quyên không muốn nghĩ cách, mà thật sự là không có cửa nào để giải quyết.
Không biết vì sao người ta vừa nghe nói đến vụ án của Tô Vận thì lập tức chạy ngay.
Đùa chứ, bọn họ cũng không ngu, đã sớm nghe được chuyện Tô Vận, cô ta đụng chạm vào người không nên đắc tội giờ còn muốn ra ngoài nữa à?
Vương Quyên phí sức của chín trâu hai hổ cuối cùng mới gặp được Tô Vận.
Hiện giờ trông Tô Vận tiều tụy và thảm hại. Vết thương trên mặt cô ta do Tô Trà đánh đã sắp khỏi hẳn, tóc bóng dầu, có quầng thâm mắt, xương cốt trên mặt cũng sắp lộ ra.
Có thể thấy, trong khoảng thời gian này, Tô Vận sống không tốt chút nào.
Vừa thấy Vương Quyên đến, vẻ mặt của Tô Vận tràn đầy kích động, mở miệng nói: “Mẹ, mẹ đi tìm Tô Trà, mẹ làm Tô Trà tha cho con đi. Con không thể ngồi tù, con không thể!”
“Được được được, mẹ sẽ đi tìm Tô Trà, mẹ chắc chắn sẽ đi tìm Tô Trà.” Nhìn thấy bộ dạng này của Tô Vận, Vương Quyên cực kỳ đau lòng.
“Mẹ, mẹ đi cầu xin Tô Trà đi mẹ, mẹ quỳ xuống đất xin Tô Trà cũng được. Con không thể ngồi tù, con không muốn ngồi tù!” Tinh thần Tô Vận căng thẳng tột độ, ánh mắt cũng hoảng hốt.
Tuy đã như vậy nhưng trong lòng cô ta vẫn nghĩ là: Cô ta không thể ngồi tù, nếu ngồi tù thì cô ta sẽ mất hẳn cơ hội ở với Khương Triều Dương.
Nếu cô ta đã từng ngồi tù, giả dụ muốn ở cùng Khương Triều Dương, lúc thẩm tra chính trị cô ta sẽ không vượt qua được.
Bởi vậy, đời này cô ta và Khương Triều Dương sẽ không có duyên ở bên nhau được.
Khương Triều Dương là chấp niệm hai đời của Tô Vận. Cô ta đã si mê quá rồi!
Sau nửa giờ, Vương Quyên rời đi từ Cục Công An. Bà ta đi thẳng về phía nhà Tô Trà.
Hơn mười phút sau, Vương Quyên đi tới ngoài cửa nhà Tô Trà, nhào lên, giơ tay lên phá cửa “cạch cạch cạch cạch”.
“Tô Trà, thím cầu xin cháu. Cháu buông tha cho Tô Vận nhà thím đi mà!”
“Tô Trà, Tô Vận đã biết sai rồi. Cháu tha cho nó lần này, nó không dám nữa rồi!”
“Tô Trà, thím quỳ xuống cầu xin cháu đấy.”
Vương Quyên vừa mới làm như thế, chỉ trong nháy mắt đã khiến mọi người đến vây quanh hóng hớt. Mọi người đều thấy Vương Quyên quỳ một tiếng “Thình thịch” ở cửa lớn.
“Nhà này là nhà ai đấy?”
“Có chuyện gì thế?”
“Ái chà, anh còn chưa biết à? Bà này có con gái hại con gái nhà người ta, thế là bị công an bắt. Bây giờ biết sai rồi thì đến đây cầu xin.” Một người biết rõ sự tình mở miệng giải thích.
“Trời ơi, cũng ác thật!”
“Đúng đấy. Nhưng mà nhìn bà này đáng thương quá, nỗi lòng của cha mẹ cả mà. Nếu có thể tha thứ thì không nên đưa vào đồn chứ nhỉ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-236.html.]
“Cũng đáng thương thật.”
Đề tài bàn tán này rõ ràng hơi có ý thiên vị Vương Quyên. Trong lúc mọi người thảo luận sôi nổi thì cánh cửa đang bị hàng trăm con mắt chú ý được mở ra.
“Tô Trà…” Vương Quyên thấy cửa mở thì gào lên một tiếng sau đó lập tức quỳ xuống rồi tiến lên phía trước.
Bạn nhỏ Tô Bảo vừa mới mở cửa đã nhìn thấy bộ dạng này của Vương Quyên, sợ tới mức lập tức theo phản xạ nhảy dựng lên rồi lùi nhanh ra phía sau.
Tình, tình huống gì thế này?
Cậu bé chỉ ra mở cửa thôi mà? Đáng sợ quá!
Ngay lập tức, vẻ mặt Vương Quyên trở nên đờ đẫn, nhìn thấy người mở cửa là Tô Bảo, bỗng bà ta cảm thấy cực kỳ xấu hổ, nhất là nghĩ đến việc bản thân phải quỳ xuống với một đứa nhỏ chưa tới mười tuổi, trong lòng đã cảm thấy oan ức.
Có điều, đã diễn thì phải diễn cho trót!
“Tô Bảo, chị của cháu có ở nhà không? Tôi van xin nhà cháu, xin hãy bỏ qua cho Tô Vận lần này, chúng tôi thật sự biết lỗi rồi, về sau sẽ không dám… đụng vào nhà các người nữa, tôi đảm bảo sẽ không làm vậy nữa.”
Lần này, Vương Quyên có thể trả bất cứ giá nào vì Tô Vận, nói chuyện còn không chịu đứng lên mà vẫn quỳ gối để mong được đồng cảm, mà hành động này của bà ta cũng thật sự làm một vài người đang dửng dưng cũng thấy chút đồng cảm.
“Đúng vậy đó bạn nhỏ, nhà cháu nên rộng lượng tha cho cô ấy một lần đi, sống tốt sẽ nhận được quả tốt mà.”
“Đúng đó, cô nhìn nhìn tội nghiệp quá.”
“Tội nghiệp cho tấm lòng của cha mẹ, cô ấy biết sai rồi, lần này tha cho cổ đi, mọi người đều đã thấy cô ấy quỳ nãy giờ rồi.”
Người thông cảm cho Vương Quyên kẻ xướng người hoạ, ánh mắt đều đổ dồn lên Tô Bảo.
Tô Bảo nhỏ tuổi, nhưng không có nghĩa là không biết gì cả, đối với con gái thời nay, làm gì có thứ gì quan trọng hơn thanh danh được chứ? Hơn nữa Tô Vận không chỉ huỷ hoại danh tiếng của Tô Trà, mà còn muốn huỷ hoại tương lai cả đời của Tô Trà.
Mẹ cậu bé nói, loại người này xấu từ trong ra ngoài, là loại người xấu đến tận xương tuỷ.
“Thím đi đi, nhà chúng tôi sẽ không tha thứ cho thím, mọi việc đều sẽ có Cục Công an xử lý, Nhà nước mới có quyền kết án đối với tội của Tô Vận, nhà chúng tôi có nói gì cũng không ảnh hưởng đến quyết định của nhà nước.” Tô Bảo lạnh lùng trả lời.
Nghe được mấy lời của Tô Bảo, vài người gần đó tỏ vẻ không hài lòng, liền bắt đầu nói chuyện khó nghe.
“Ôi, sao nhóc cứng rắn quá vậy? Dù chuyện lớn như nào đi nữa cũng không thể hoà giải được sao?”
“Đúng vậy, người lớn trong nhà đâu, sao lại để một đứa con nít đi ra nói chuyện như vậy? Để ba mẹ nhóc ra mà nói!”
“Chậc chậc chậc, mới nhỏ xíu mà tính tình đã như vậy.”
“Mới tí tuổi đầu mà tưởng mình già rồi, lớn rồi ha…”
“Mấy đứa con nít đều như vậy, chắc chị nó cũng không phải loại tốt đẹp gì. Chứ đời này biết bao nhiêu người, mắc gì người khác phải cố ý hãm hại con bé đó? Chuyện này còn chưa rõ thực hư thế nào đâu đó.” Có người còn bắt đầu diễn thành thám tử mà đoán già đoán non.
Đúng thật là nực cười, có vài người thế mà cứ thích xen vào chuyện không liên quan đến họ.
Người bình thường đánh giá chuyện của người khác sẽ xem xét dựa trên nền tảng đạo đức rồi mới đưa ra phán xét.
Còn đây là loại người trong truyền thuyết cho rằng người yếu chính là người đúng, đây gọi là đánh tráo khái niệm đạo đức!
Người trong cuộc thì bị tổn thương, người ngoài cuộc chỉ cần nhẹ nhàng thở ra một câu quên đi, nói thật là dễ dàng, thế nhưng nếu đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, làm gì có mấy ai dễ dàng cho qua như vậy?