Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 230
Cập nhật lúc: 2025-04-02 13:27:16
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6AXRsZiZ2P
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Tại sao còn chưa tới nữa chứ, đừng nói là đã xảy ra chuyện rồi?" Người đàn ông lẩm nhẩm lầm nhầm, tiếp tục đi tới đi lui hai vòng.
Dọc theo rừng cây đen nhánh, bên ngoài là tiếng phim điện ảnh phát ra không ngừng, phía dưới là một đám người ngồi cạnh nhau, một lớp người đen nghìn nghịt.
"A, chị Tô, chị Tô, Tô Bảo đang tìm chị đó."
Tô Trà đang ngồi ở chỗ của mình thì cảm thấy cánh tay bị kéo, quay đầu nhìn lại thấy có một đứa bé đứng phía sau.
Nhớ lại lời nói vừa rồi của cậu bé, Tô Trà nheo mắt lại, đánh giá đứa bé xa lạ này trong chốc lát, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn, cô dịu dàng nói: "Em nói Tô Bảo đang tìm chị à?"
"Đúng vậy, vừa rồi khi em đến đây có một anh trai kéo em lại rồi bảo em đi tìm chị, anh ấy nói anh ấy là Tô Bảo, bảo với em chỉ cần nói tên là chị sẽ biết." Biểu cảm của đứa bé ngây thơ, khi nói chuyện còn l.i.ế.m cây kẹo trên tay.
Tầm mắt dừng trên cây kẹo của đứa bé, ồ, cây kẹo này không rẻ chút nào, sau đó cô đánh giá bộ đồ trên người cậu bé, nhìn không giống một gia đình có thể mua cho con cây kẹo đắt tiền như vậy.
Còn nữa, Tô Bảo biết tả cả mọi người trong thôn, vả lại trong thôn có nhiều đứa trẻ như vậy mà cậu bé không tìm lại tìm một đứa trẻ không quen không biết để truyền lời?
Tại sao cứ có cảm giác không đúng thế này?
"Vậy em hãy đưa chị đến đó đi." Tô Trà khẽ mỉm cười, nhìn thoáng qua một góc nào đó.
Trương Huy và Kế Vĩ vốn trốn trong góc tối nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của Tô Trà, lập tức theo phía sau cô.
Tô Trà theo sau đứa trẻ ra khỏi đám đông đang xem phim điện ảnh, đi về phía rừng cây cách đó không xa.
Vẻ mặt của đứa trẻ đi phía trước vẫn ngây thơ như cũ, Tô Trà đi sau không nhanh không chậm, trong góc tối, tầm mắt của Trương Huy và Kế Vũ nhìn chăm chú vào bóng dáng của Tô Trà.
Sau khi vào rừng cây, Tô Trà bất động thanh sắc sờ thứ trong túi, biểu cảm trên mặt vẫn bình tĩnh, nhưng đã nắm chặt gậy kích điện trong tay.
Gậy kích điện trong tay Tô Trà là phiên bản do chính tay cô cải tiến, thậm chí còn có lực sát thương hơn cả cái được Tô Thắng Dân tặng lúc trước, giật điện gần c.h.ế.t người cũng không phải là vấn đề.
Là một cô gái yếu đuối mong manh, nên Tô Trà rất vừa ý với việc chú ý an toàn của người nhà, ngoài đám Trương Huy ở trong góc tối, Tô Trà còn phải chuẩn bị khoản bồi thường gấp đôi cho chính mình.
Tô Trà rất tò mò, màn kịch này là do ai đạo diễn?
Hình như cô chưa đắc tội với ai, không, cô bỗng nhớ đến một người... Tô Vận.
Nhưng cô và Tô Vận không có xung đột quá lớn, cô đã cố gắng tránh xa nam nữ chính rồi, thế mà còn có thể lôi kéo cô, nếu người phía sau màn kịch này thật sự là Tô Vận, vậy đúng là khiến Tô Trà tức cười.
Tiến vào rừng cây được một đoạn đường ngắn, trong góc tối bỗng xuất hiện hai bóng người, bọn họ lặng lẽ đến gần Tô Trà.
Nhưng khi hai người đó chỉ còn cách Tô Trà hai mét, thì bỗng bị người phía sau đánh một cái "bốp" rồi ngất xỉu ngay lập tức.
Sau khi Trương Huy và Kế Vĩ đáng bọn họ ngất xỉu, tùy tiện ném lên trên mặt đất, ánh mắt tiếp tục đặt trên người Tô Trà.
Góc tối lại có một người nữa bước ra, một người đàn ông xa lạ.
Người đàn ông này không quá lớn tuổi, chỉ khoảng hai mươi tuổi thôi, trông giống như một cây tre, cho dù trời tối đen như mực thì cũng không giấu được quầng thâm dưới đôi mắt của hắn ta, vừa nhìn là đã biết mất một quả thận.
Khi người đàn ông nhìn thấy Tô Trà xuất hiện thì có chút do dự, nhưng chờ đợi một lúc nhận ra chỉ có một mình Tô Trà, trên mặt người đàn ông lộ ra nụ cười đáng khinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-230.html.]
Nhìn nụ cười đáng khinh trên mặt người đàn ông, trong lòng Tô Trà xem thường.
Vai phản diện dầu mỡ tiêu chuẩn thế này khi mỉm cười thật sự khiến người ta cảm thấy buồn nôn, Tô Trà tỏ vẻ bản thân sắp nhịn không được mà ói cơm chiều ra.
Trong lòng cô khinh bỉ không thôi, nhưng trên mặt Tô Trà lại lộ vẻ sợ sệt, khuôn mặt nhỏ khiến người ta đau lòng lộ ra vẻ lo sợ càng khiến dục vọng của người đàn ông sôi trào.
Hôm nay ở thôn nhà họ Vương chỉ lần đầu nhìn thấy Tô Trà là khiến hắn ta ngo ngoe rục rịch không kiềm được, bây giờ nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tô Trà ở gần như vậy làm người đàn ông không thể khống chế được ý nghĩ xấu xa của mình.
Bị người khác dùng ánh mắt này nhìn chằm chằm, Tô Trà tỏ vẻ có ý nghĩ muốn móc tròng mắt hắn ta xuống.
"Ha ha ha..." Tiếng cười độc ác phát ra từ trong miệng người đàn ông.
"Người đẹp à, em đừng sợ, anh không phải người xấu."
Vừa nhìn đã biết anh không phải là người tốt rồi!
Người này làm thế nào để được cốt truyện m.á.u chó đáng c.h.ế.t vào lúc tám giờ rưỡi này vậy?
Cho dù thấy ghê tởm, nhưng Tô Trà vẫn phối hợp biểu diễn với đối phương.
Cô rút bả vai, lui về phía sau hai bước trông đáng thương vô cùng, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, giọng nói run rẩy.
"Anh anh, anh đừng có tới đây, anh là ai? Anh muốn gì?"
"Em không cần phải sợ, anh là người tốt và cũng là người đàn ông trong tương lai của em."
"Nhưng mà tôi không quen biết anh, mẹ tôi nói không cho tôi quen người yêu." Tô Trà mở miệng nói một câu giống như ngốc bạch ngọt.
Giờ phút này, Tô Trà cảm thấy bản thân giống như một con thỏ trắng ngây ngốc.
Nhìn trông rất đáng thương đúng không?
"Đừng khóc đừng khóc, em vừa khóc là anh thấy đau lòng, khẳng định là anh sẽ đối xử tốt với em, em ăn thịt anh ăn canh, phàm là anh có một miếng ăn thì sẽ không để em bị đói." Người đàn ông nhìn khuôn mặt nhỏ dễ bị lừa của Tô Trà, thì vội vàng dỗ cô.
Đồng thời trong lòng người đàn ông không khỏi đắc ý, hắn ta biết Tô Trà sẽ không dữ như lời mẹ nói, rõ ràng là rất đáng yêu, rất mềm mại, thì sao có thể đánh nhau được, khẳng định là đã hiểu nhầm.
Tầm mắt mang tính xâm lược của người đàn ông nhìn chăm chăm vào Tô Trà, cầm lòng không đậu mà bước lên, muốn đến gần cô, muốn chạm vào khuôn mặt nhỏ động lòng người của cô, có phải làn da sẽ bóng dáng như trong tưởng tượng không.
Nhìn thấy động tác của người đàn ông, ánh mắt Trương Huy và Kế Vĩ trong góc tối thay đổi.
Khi hai người chuẩn bị ra tay thì Tô Trà đã nhận ra động tác của hai người, tầm mắt bất động thanh sắc đảo qua, rũ trên cánh tay của hai người, ý bảo hai người tạm thời tìm chỗ nấp.
Hai người không cần lên sân khấu, vì chỉ có một mình cô là đủ chơi rồi!
"Anh, anh đừng đến đây, anh muốn làm gì?" Tô Trà tiếp tục lui ra phía sau, đôi mắt long lanh ngập nước, nước mắt lấp lánh như muốn rơi xuống, khiến người ta đau lòng.
Nhìn thấy bộ dạng lã chã nước mắt của người đẹp, thì người đàn ông lại bước thêm một bước, trong miệng còn nói hươu nói vượn: "Đừng sợ, bây giờ chúng ta sẽ làm chuyện rất sung sướng!"
Nếu ban ngày từ chối việc mai mối, lúc này phải nắm bắt kế hoạch, để gạo nấu thành cơm.