Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 229
Cập nhật lúc: 2025-04-02 13:27:14
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Vận nhìn về phía người đàn ông rời khỏi, cô ta cong đôi môi đỏ lộ ra một nụ cười ác độc.
...
Ban đêm, thôn Thanh Sơn rất náo nhiệt, bộ phim đã được chiếu từ lúc giữa trưa, lúc này bàn ghế đã được dựng lên, có không ít người đến xem náo nhiệt.
"Đêm nay có chiếu bộ phim cuộc chiến địa đạo không? Tôi đã nghe qua bộ phim điện ảnh này rồi, lần trước đây thôn Bạch Hà đã chiếu bộ phim điện ảnh này, nhà mẹ đẻ của vợ tôi là ở chỗ đó, tôi vốn muốn nói có nên đi quá xa để xem không."
"Chắc là có, nhưng có là bộ phim điện ảnh nào thì cũng được, tôi chỉ thích xem phim điện ảnh."
"Ha ha ha, tôi cũng vậy, nhưng mà nghe nói bây giờ người trong thành phố đều có thể xem phim điện ảnh trong nhà, được gọi là ti vi, một cái hộp lớn như vậy, gắn dây anten là có thể xem được rồi, trông rất mới mẻ."
"Thật ư, tôi rất muốn xem thử."
"Ha ha ha, Thắng Dân, ông có thấy bao giờ chưa?"
Một nhóm người cao tuổi đang nói chuyện, nhìn thấy Tô Thắng Dân đi tới, nâng cao giọng hỏi một câu ngay lập tức.
Tô Thắng Dân đi tới, mở miệng hỏi: "Thấy cái gì?"
"Là ti vi đó, trông như một cái hộp lớn, ông có biết không?"
"Biết, thứ đó rất mắc tiền, một ngàn đồng một cái, trong cửa hàng bách hóa cũng có." Tô Thắng Dân ưỡn ngực, tiếp tục mở miệng nói: "Ừ, lớn thế này, có hình vuông... Hình ảnh bên trong có màu trắng đen."
Mọi người nhìn Tô Thắng Dân khua tay múa chân, càng phấn khích hơn, ông hung hăng nói tiếp.
Đây còn không phải là điểm mạnh của Tô Thắng Dân à, người trong thành phố nên có thứ nào mới mẻ thì người ta cũng đã nhìn thấy, không giống bọn họ cả đời chỉ có thể quanh quẩn trong thôn, chỗ đi xa nhất đó chính là tới thị trấn phía trên để họp chợ.
Khi ba người Tô Trà, Vương Tú Mi và Tô Bảo xách theo băng ghế nhỏ đến đây, thì đã nhìn thấy đồng chí Tô Thắng Dân uy phong đứng trong đám người khéo léo nói bừa.
Đừng nói chi tới tài ăn nói khéo léo của đồng chí Tô Thắng Dân, có chút giống người kể chuyện, không nhìn thấy đám người bên cạnh đang say sưa lắng nghe.
"Chậc, cha con lại ở đó khoác lác nữa rồi, còn chuyện ti vi, con gái của mẹ để mẹ nói cho con nghe, lúc trước cha con phấn khích vô cùng cứ nằng nặc đòi mua ti vi, khá lắm. Mẹ còn phấn khích mang một đồng theo ông ấy, kết quả là khi hỏi giá bán của người ta, trời ạ, hơn một ngàn đấy."
"Sau đó?" Tô Trà tò mò hỏi.
"Ha ha ha, sau đó cha của con dẫn mẹ về ngay lập tức, một cái ti vi hơn một ngàn, thêm ít tiền nữa là đủ để chúng ta mua nhà ở thị trấn phía trên."
Vương Tú Mi nhớ lại bộ dạng chạy trối c.h.ế.t của hai vợ chồng bọn họ thì lập tức cảm thấy buồn cười, cũng chỉ thấy da mặt vợ chồng bọn họ rất dày, không sợ mất mặt.
Bây giờ nghĩ lại, không biết lúc đó Tô Thắng Dân lấy tự tin ở đâu mà đòi mua ti vi?
Ha ha ha, sau này khi Tô Thắng Dân về nhà còn thầm nói một cái ti vi không thể ăn không thể uống, nó quá là đắt, có khi mua về nhà được mấy năm thì không còn đáng giá bao nhiêu nữa.
Tô Trà cảm thấy ý nghĩ này của cha mình rất đúng, thời buổi này mua ti vi thì cũng không thể trở thành đồ cổ sau vài thập niên, bỏ ra mấy ngàn đồng để mua, sau này chỉ trở thành một phế liệu để bán ve chai mà thôi, không chừng hơn một trăm đồng cũng không có ai mua.
Nhưng khi nhắc tới ti vi, quả thật là Tô Trà có một ý nghĩ, cô nghĩ ra một biện pháp làm giàu hiệu quả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-229.html.]
Vào thời buổi này, đồ điện đắt muốn chết, đây là một con đường ánh sáng.
Sắc trời dần dần ngả tối, nhóm khiêng bàn cũng bắt đầu làm công tác chuẩn bị.
Người đến càng ngày càng nhiều, trên mặt mọi người đều tràn đầy ý cười.
"Chị ơi, lát nữa em không thể ngồi cùng mọi người được, em muốn ngồi chung với đám Cẩu Đản, vậy nha, em đi tìm Cẩu Đản trước đây." Sau khi Tô Bảo nói xong lời này, ngay lập tức cậu bé chạy nhanh như chớp mà không đợi câu trả lời.
"Thằng nhóc thúi, chạy rất nhanh đấy, sợ mẹ không biết đi đâu làm gì à?" Vương Tú Mi mỉm cười nói xong câu này, khi quay đầu lại đối diện với ánh mắt khó hiểu của Tô Trà, bà mở miệng nói ngay: "Chắc con còn chưa biết, thằng nhóc thúi này hùn vốn làm ăn với người ta, dự định giấu tiền riêng đấy."
Nhóc con này mới bao lớn mà đã biết giấu tiền riêng rồi?
"Rốt cuộc Tô Bảo kinh doanh cái gì? Nó có tiền ạ?" Đây là điểm mà Tô Trà chú ý, Tô Bảo là một đứa tham ăn, mỗi ngày la lói um xùm đòi ăn thịt, cậu bé có tiền thì sẽ mua bánh bao nhân thịt để ăn một mình, vậy bây giờ lấy đâu ra tiền để kinh doanh?
Nhắc tới điều này Vương Tú Mi không thể không bội phục đầu óc của Tô Bảo, trông người ta nhỏ tuổi, nhưng đầu óc đã rất nhanh nhẹn.
"Không phải trong thôn đang chiếu phim điện ảnh à, thằng nhóc thúi nó muốn bán hạt dưa đậu phộng, dùng giấy bọc lại thành một túi nhỏ, ba hào một túi, năm hào hai túi, làm vẫn không bằng bà đây, trong nhà ba người chúng ta đều chuẩn bị quà Tết cho bà của con, nên có rất nhiều hạt dưa và đậu phộng, thằng nhóc này đến xin, nói là sau này sẽ trả tiền hạt dưa và đậu phộng lại cho cặp vợ chồng già."
Nghe đến đây, trong lòng Tô Trà cũng thầm khen một câu giỏi lắm.
Chậc chậc chậc, tay không bắt sói.
Một túi hạt dưa và đậu phộng cỡ lớn được chia nhỏ rồi phân ra bán, đây giống như là bán sỉ và bán lẻ.
Sức lực buôn bán này của Tô Bảo, thật sự rất giống đồng chí Tô Thắng Dân.
"Mau mau mau, nhanh chóng tìm chỗ ngồi, một lúc nữa có nhiều người hơn là sẽ không còn chỗ tốt." Vương Tú Mi nhìn thấy ngày càng nhiều người thì vội vàng kéo Tô Trà đi về phía trước.
Bên này sau khi các cô kiếm được chỗ ngồi, bên kia Tô Bảo và các bạn nhỏ đã bắt đầu kinh doanh.
Bây giờ mỗi hộ gia đình trong đều trồng trọt chăn nuôi nên cũng có kha khá tiền, bỏ ba hào mua một túi hạt dưa cũng không chớp mắt, đương nhiên, cũng có gia đình mang hạt dưa theo, nhưng tổng thể việc kinh doanh của Tô Bảo và các bạn nhỏ vẫn rất tốt.
Khoảng bảy giờ là đến thời gian chiếu phim, sau một chuỗi tạp âm sột soạt, thì ti vi đặt trên sân khấu dần dần hiện ra hình ảnh có màu đen trắng, không phải vô cùng rõ nét nhưng đủ khiến người trong thôn cảm thấy mới mẻ.
"Tới rồi tới rồi."
"Tiếng thật lớn."
"Đừng nói nữa, bắt đầu rơi bắt đầu rồi."
Đám đông bên dưới nhỏ giọng bàn luận ríu rít, trên sân khấu đã phát bộ phim "Cuộc chiến địa đạo" xuất sắc.
Tô Trà ngồi ở vị trí của mình, cô cảm thấy rất mới mẻ khi xem bộ phim điện ảnh màu đen trắng, cảm giác đặc sắc của niên đại này.
Sau khi phát bộ phim điện ảnh thì cốt truyện càng ngày càng hồi hộp, đặc biệt là đoạn thời gian mọi người xem chăm chú bộ phim điện ảnh đến mức không dâm thở, giống như bọn họ chính là người chiến sĩ sâp bị kẻ địch phát hiện.
Trong rừng cây cách chỗ phát bộ phim điện ảnh không xa, một bóng đen lén la lén lút đi tới đi lui hai vòng dưới gốc cây, ngay sau đó ngẩng đầu lên nhìn qua bên chiếu phim điện ảnh ở không xa.