Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 226
Cập nhật lúc: 2025-04-02 13:27:08
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7KjPjAvqLj
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ơ, sao câu này lại nghe quen tai quá vậy?
Tô Thắng Dân suy nghĩ một lúc, hình như trước đây đã có người nói với ông lời này.
Bị tự ti rồi.
Muốn biết ai là người hiểu rõ Vương Phát Tài nhất, thì đương nhiên đó là Vương Tú Mi, hai anh em này lớn lên cùng nhau, ai mà không hiểu rõ đối phương chứ, Vương Tú Mi tự nhận mình lười biếng, nhưng Vương Phát Tài còn lười biếng hơn cả bà.
"Chắc là anh không đồng ý? Tô Thắng Dân, em nói cho anh biết, chuyện anh trai của em gia nhập đội vận chuyển giống như là mời thần thì dễ, tiễn thần thì khó, anh của em không phải là người bình thường." Vương Tú Mi không muốn giúp người thân, cho dù là người nhà mẹ đẻ, chỉ nói điều đúng đắn.
"Chắc chắn là không rồi, anh không ngốc, không biết anh của em nghe được chuyện đội vận chuyển tuyển dụng ở đâu, một lát nữa anh sẽ nói chuyện với anh ấy, dù sao anh ấy cũng không biết lái xe, đoán chừng là anh ấy cũng không vào được."
"Vậy là đủ rồi, trong lòng anh biết rõ như thế là tốt."
"Yên tâm, em không biết anh là loại người thế nào à?"
"Em biết chứ, anh không phải là người xấu." Vương Tú Mi tức giận đáp lại.
"Hừ, anh mà không tốt à, em nhìn xem trong thôn chúng ta có ai mà không ngưỡng mộ em vì đã tìm được một người đàn ông tốt như anh đâu chứ? Em đừng có phúc mà không biết hưởng, một người đàn ông tốt như anh thật sự rất khó tìm."
"Bà Vương bán dưa, tự bán tự khen."
"Anh tự khen thì sao, dưa của anh vừa to vừa ngọt." Vẻ mặt của đồng chí Tô Thắng Dân tràn đầy vẻ khoe khoang.
Tô Trà đứng bên cạnh nghe cha mẹ nói chuyện với nhau, cô chỉ cảm thấy miệng mình bị nhét đầy cơm chó, thậm chí tình cảm của cặp vợ chồng này còn khiến răng cô đau nhức.
Giữa trưa, bà cụ Vương làm món thịt kho tàu, béo nhưng không ngấy, tan trong miệng ngay lập tức.
Không thể không nói, di truyền của người nhà họ Vương đúng là rất thần kỳ, tay nghề trong phòng bếp của bà cụ và Vương Tú Mi đều rất giỏi.
Trên bàn ăn, Tô Thắng Dân và Vương Phát Tài uống một chút ít rượu, ăn thịt kho tàu, đây là đãi ngộ mà trước đây Tô Thắng Dân chưa bao giờ nhận được.
Trước đây người nhà họ Vương luôn cảm thấy con rể Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi ham ăn biếng làm như nhau, mỗi lần đến là y như rằng ăn không ngồi rồi. Nhưng bây giờ không giống như trước, người ta làm trong đội vận chuyển, còn mua nhà ở thị trấn trên, khẳng định là trong tay có rất nhiều tiền.
Sau khi cơm nước no nê, trong lúc cả nhà đang ngồi trò chuyện với nhau, bỗng có một người ghé qua.
"Ôi chao, thím đang ăn cơm đấy à? Cháu đến đúng lúc thật, thím à, cháu tìm thím để nói chút chuyện."
Người đến là người thuộc thôn nhà họ Vương, tên là Lưu Lệ Đan và cũng là một quả phụ trong thôn nhà họ Vương, khi còn trẻ được gả tới thôn nhà họ Vương, đáng tiếc là số phận không được tốt, sau khi gả tới đây được vài năm thì trong nhà đã không còn đàn ông, chỉ còn một người phụ nữ và một đứa con trai.
Lưu Lệ Đan sống trong ngôi nhà cũ kỹ ở trước cửa thôn.
Quả phụ không có đàn ông, nên thanh danh của Lưu Lệ Đan không được tốt lắm, trong thôn truyền tai nhau rằng sau khi Lưu Lệ Đan không còn đàn ông bên cạnh thì bắt đầu trêu ghẹo những đàn ông khác, bà ấy để một người đàn ông ở bên ngoài nuôi nấng con của mình.
Hơn nữa năm nay con trai của quả phụ Lưu cũng đã hai mươi tuổi, không biết năm trước quả phụ Lưu nhờ ai mà có thể khiến con trai được vào làm việc trong nhà máy ở thị trấn trên.
Ngày thường nhà họ Vương không có qua lại với quả phụ Lưu, nhưng ánh mắt của Vương Phát Tài khi nhìn về phía quả phụ Lưu đã bị vợ ông ta nhìn thấy, lập tức ông ta bị nhéo một cái thật mạnh, rồi bị đuổi vào trong phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-226.html.]
Năm nay quả phụ Lưu chỉ mới hơn bốn mươi tuổi, nhưng vẫn trông rất trẻ trung so với độ tuổi của đám người bằng tuổi.
Bà ấy mặc bộ quần áo làm tôn lên vòng eo nhỏ, tuy rằng thân hình đó không bằng những cô gái trẻ tuổi, nhưng vẫn mãi còn bộ dáng thướt tha thùy mị, dùng một để nói thì chính là đầy đặn hay mập mạp gì đó.
"Thím à, chúng ta vào phòng nói chuyện được không?" Khi nói chuyện, thấp thoáng ánh mắt của quả phụ Lưu khẽ liếc nhìn Tô Trà đang đứng bên cạnh.
Tô Trà bắt được cái liếc mắt này, cảm thấy rất khó hiểu, cô không quen biết đối phương, một cái liếc mắt này khiến Tô Trà cảm thấy không đúng lắm.
Trông thấy quả phụ Lưu bí bí mật mật như vậy, trong lòng bà cụ Vương buồn bực, đứng dậy dẫn quả phụ Lưu vào trong phòng bà ta.
Sau khi bước vào phòng, bà cụ Vương mới mở miệng.
"Rốt cuộc là có chuyện gì, cô không thể nói ở ngoài được à?"
"Là chuyện tốt, thím à, vừa rồi ở trước mặt cháu gái của thím đương nhiên là không tiện mở miệng, cô bé nghe xong sẽ ngại ngùng lắm."
"Chuyện tốt thế nào mà có thể khiến Trà Trà nhà tôi nghe xong lại thấy ngại ngùng?" Bà cụ Vương hỏi.
"Ôi, còn không phải do thằng con nhà cháu nữa à, vừa rồi khi cả nhà Vương Tú Mi trở về, đúng lúc con trai của cháu đứng trước cửa nhà, vừa liếc mắt một cái là đã nhìn trúng Tô Trà nhà thím, thế nên cháu mới cố ý ghé qua."
Hả, thích Tô Trà?
Bà cụ Vương không nói ra lời, cả người đờ đẫn.
Bà cụ Vương biết rõ một điều, trong lòng con gái và con rể thì đứa cháu gái Tô Trà chính là bảo bối của cặp vợ chồng này.
Thế nên, quả phụ Lưu mặt dày thế nào mới tới tận nhà để nói chuyện này?
Là bà ta nên khi nghe thấy mới có thể bình tĩnh như vậy, nếu đổi lại là vợ chồng Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi nghe thấy, thì nhất định sẽ đánh người ta trong một giây.
Điều kiện của Tô Trà thế nào? Sinh viên trường đại học Bắc Kinh, thậm chí còn có cả nhà ở Bắc Kinh, rốt cuộc là quả phụ Lưu lấy tự tin từ đâu mà cho rằng Tô Trà phù hợp với con trai bà ấy?
Đừng nói tới chuyện có phù hợp không, nếu hai người này ở bên nhau, thì người ngoài nhìn vào cũng nói không xứng.
"Thím à, thím cũng biết con trai của cháu mà, nó có công việc trong thành phố, công ăn việc làm ổn định, mỗi tháng đều có tiền lương."
"Ừ." Sau đó thì sao? Ánh mặt bà cụ lạnh nhạt.
"Thế nên nếu thím cảm thấy xứng đôi, thì thím hãy giúp con mai mối."
"Không không không, tôi cảm thấy không xứng đôi." Bà cụ Vương vội vàng đáp lại một câu.
Tuy bà cụ Vương tự nhận mình đã lớn tuổi, nhưng mắt vẫn còn rất tốt.
"Cô nói con trai cô và Tô Trà nhà chúng tôi? Cô cảm thấy hai đứa nó xứng đôi chỗ nào? Cháu gái của tôi là sinh viên, nếu những lời này của cô bị con gái và con rể của tôi nghe thấy, thế nào cô cũng bị đánh đuổi ra ngoài."
"Được thôi, vậy thím nói xem, sinh viên không phải phụ nữ à. Phụ nữ rồi cũng phải cưới chồng sinh con, thà tìm một đối tượng thân quen còn hơn tìm một người không quen biết, thím nói thử xem nhà của cháu cũng cách đây không xa, sau khi gả rồi thì nhà cũng ở gần."